CHƯƠNG 192: TÊN TRỘM
Toàn bộ người trong phòng bao đều im lặng vì câu nói bất thình lình của Trần Minh Tân.
Có người lên tiếng hỏi anh: “Tổng giám đốc Trần, ý anh là gì, đánh ai cơ?”
Chẳng lẽ là người phụ nữ vừa nãy?
Bất chợt tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào gã mập.
Gã lại lơ đễnh hỏi lại: “Tổng giám đốc Trần, anh nói vậy là ý gì?”
Chắc không phải là vì muốn trút giận giùm người phụ nữ lúc nãy chứ?
Chắc không phải đâu, nếu người phụ nữ vừa nãy có quan hệ gì với Trần Minh Tân thì sao anh lại để mặc cho gã trêu chọc cô được?
“Anh dùng tay nào đánh?” Trần Minh Tân đặt ly rượu trên tay xuống, ngả người dựa ra sau rồi nhắc lại lần nữa.
“Tổng giám đốc Trần, anh vậy là ý gì? Con bé ban nãy… á!” Gã mập chưa nói hết câu đã bị đá bay ra ngoài.
Trần Minh Tân mặt không cảm xúc, chỉnh lại quần áo trên người, đi đến trước mặt gã mập, giẫm lên tay phải gã: “Nếu như anh không chịu nói là tay nào thì tôi đành coi như là tay phải vậy.”
“Anh muốn làm gì! Tôi có hợp tác với Việt Phong đó! Chẳng lẽ anh không muốn hợp tác sao? Không sợ sếp anh truy cứu à…”
Gã mập nhìn vẻ mặt sắc lạnh hiểm ác của Trần Minh Tân sợ đến run người.
Gã mập không tiếp xúc nhiều với Trần Minh Tân, nhưng cũng biết Trần Minh Tân là nhân vật trụ cột của Việt Phong, rất có bản lĩnh nhưng không ngờ khí thế của anh còn đáng sợ hơn.
Trần Minh Tân lạnh lùng cắt ngang: “Nhiều lời quá.”
Sau đó, anh giơ chân đang dẫm trên tay gã lên, rồi đạp mạnh xuống cổ tay gã.
Đế giày thủ công cao cấp từ da Ý rất cứng, sau cú giẫm này, người xung quanh nghe thấy tiếng xương ‘răng rắc’ vỡ vụn.
“Tay của tôi… Mày, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Gã mập lăn lộn kêu rên trên đất.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn những người khác trong phòng bao đang sợ chết khiếp, anh bình tĩnh nói: “Mấy người có thể về được rồi, không ai được phép gọi cấp cứu cho người này, không thì tôi có rất nhiều cách để khiến người đó phải hối hận.”
Những người còn lại trong phòng hết anh nhìn tôi, lại tôi nhìn anh, đều nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt nhau.
Trần Minh Tân trẻ tuổi hơn so với họ, tuy đang mang thân phận phó tổng giám đốc của một công ty nhỏ, nhưng vẫn khiến cho đám cáo gìa trên thương trường phải sợ hãi.
Những người đó rất ăn ý với nhau, lục tục kéo ra ngoài.
Đợi khi mọi người đi hết, Trần Minh Tân mới quay người lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, đồng thời anh cho người khóa cửa phòng bao lại, không cho gã mập đó đi ra.
Nếu bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất thì sau đó có chữa khỏi hẳn được hay không, không ai dám chắc.
Trần Minh Tân chủ định muốn hủy cánh tay của gã mập kia.
Anh cầm áo khoác đi về văn phòng làm việc của mình.
Vừa bước vào, anh thấy Nam Sơn đang tìm thứ gì đó.
Nam Sơn nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại, thấy Trần Minh Tân, anh ta ngạc nhiên: “Boss, anh…” Cuối cùng cũng chịu ra rồi!
Anh ta biết tìm cô Tô đến đó là quyết định sáng suốt mà…
Trần Minh Tân mắt nhìn anh ta: “Đi điều tra xem người đàn ông hôm nay đến Ngọc Hoàng Cung cùng Tô Ánh Nguyệt là ai.”
Nam Sơn vẫn chưa hết kinh ngạc: “Đàn ông?”
Thực ra hôm nay cô Tô đến dùng bữa cùng với một người đàn ông, boss còn biết cả chuyện này sao?
Nam Sơn có dự cảm dường như câu chuyện đã chuyển biến theo hướng xấu.
“Đi điều tra đi.” Trần Minh Tân không để ý đến Nam Sơn mà hỏi ngược lại, liếc anh ta với ánh mắt sắc bén rồi quăng áo khoác qua một bên, rồi ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, nhắm mắt lại, không nhúc nhích nữa.
Anh nhíu mày lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Nam Sơn rất muốn lên tiếng khuyên anh đừng hành hạ bản thân mình như vậy nữa, nhưng biết cho dù anh ta có nói rách miệng thì Trần Minh Tân cũng không nghe vào tai.
Cho nên đành thôi vậy.
Chờ Nam Sơn đi ra ngoài rồi, Trần Minh Tân mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy vụt qua tia mơ hồ, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Lúc anh nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt xuất hiện ở cửa, bỗng nhiên anh cảm thấy rất vui.
Anh tưởng rằng cô đến để tìm anh.
Nhưng mà cô nói: cô chỉ là đi nhầm phòng bao thôi.
Đi nhầm phòng bao mà thôi, chứ không phải đến tìm anh…
***
Khi Tô Ánh Nguyệt về đến căn hộ, người cô đã ướt hơn nửa.
Cô nhanh chóng đi tắm rồi lên giường nằm, cầm điện thoại lướt mạng linh tinh rồi tắt đèn.
Cô nằm trên giường nhưng lại không hề thấy buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Trần Minh Tân im lặng thờ ơ ngồi trong phòng bao.
Cô trở mình rồi lấy chăn quấn kín người.
Qua lúc lâu sau, cuối cùng thì cô cũng bắt đầu buồn ngủ, nhưng trong mơ mơ màng màng, cô nghe được tiếng mở cửa.
Là Trần Minh Tân sao?
Tô Ánh Nguyệt mơ mơ màng màng nghĩ, rồi đột nhiên tỉnh ngủ.
Cô mở mắt ra, bóng đêm tối mịt, phải qua một lúc sau, mắt cô mới dần thích ứng với bóng tối.
Cô vểnh tai lên nghe động tĩnh trong phòng, nhưng lại không nghe được gì nữa.
Đúng là ảo giác của cô, căn bản là không có ai mở cửa cả, càng không phải là Trần Minh Tân .
Tô Ánh Nguyệt lại nhắm mắt, khi cơn buồn ngủ chuẩn bị ập đến lần nữa thì cô lại cảm nhận được có tiếng bước chân rất khẽ về phía phòng cô.
Là cái kiểu rất nhẹ rất nhẹ, nếu như không phải cô nín thở lắng nghe thì sẽ không nghe thấy được.
Đợi đã, trong phòng có người thật sao?
Lúc Tô Ánh Nguyệt đang chuẩn bị đứng lên để mở đèn thì cảm nhận được người đó đã đi đến đầu giường.
Cô nằm cứng đơ không dám động đậy.
Nếu thật sự có người vào nhà lúc này, ngoài Trần Minh Tân ra thì chẳng còn ai vào đây.
Nhưng mà…
Cô có thể cảm nhận được, trong phòng không có mùi hương của Trần Minh Tân.
Tuy rằng mùi hương hơi thở vốn không đáng tin lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được: người đi vào phòng không phải là Trần Minh Tân.
Nếu không phải Trần Minh Tân thì là ai?
Suy nghĩ vừa lóe lên thì Tô Ánh Nguyệt đã cảm nhận được hơi lạnh sau sống lưng, cả người cô có chút cứng đờ.
Cô nằm yên trên giường không dám động đậy.
Người đó đứng lúc lâu ở đầu giường, không biết là qua bao lâu rồi, phía đầu giường vang lên tiếng cót két rất nhỏ.
Tô Ánh Nguyệt nhớ rõ ví tiền của cô để ở đầu giường.
Là tên trộm sao?
Tô Ánh Nguyệt nín thở, mồ hôi hột lấm tấm trên trán, tim cô đập nhanh hơn.
Không biết qua bao lâu sau, cô như nghe được tiếng đóng cửa.
Chỉ là cô không dám khẳng định.
Cô liền nằm yên như vậy trên giường không dám động đậy, cho đến khi cả người cứng đơ mới ngồi dậy, nhanh chóng mở đèn, khoác thêm áo vào, sau đó bước xuống giường.
Cô mở ví tiền để trên đầu giường của mình ra thì phát hiện tiền mặt trong đó đã mất sạch, nhưng cũng may là trong đó chỉ có hơn chục triệu.
Cô quan sát kỹ căn phòng lần nữa, sau khi chắc chắn xác định là không có người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vì vẫn còn cảm thấy không yên tâm, cô liền đi vào bếp lấy con dao thái ôm vào lòng, rồi ngồi trên sofa không dám ngủ tiếp.
Cho đến khi cô buồn ngủ mắt sắp mở không nổi nữa, cửa nhà lại vang lên tiếng động nhỏ.
Tô Ánh Nguyệt giật mình tỉnh lại, tay cầm chắc con dao thái nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không dám động đậy.