CHƯƠNG 439: CHÚNG TÔI VẪN TỐT ĐÓ NHA!
Bởi vì có Bùi Chính Thành đứng ra ra mặt cho nên chuyện đăng ký hộ khẩu của Lâm Mộc Tây rất thuận lợi.
Tô Ánh Nguyệt lật qua lật lại ba trang giấy hộ khẩu mỏng, Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt, Trần Mộc Tây… một nhà ba người.
Cô nhìn thấy cột ngày tháng sinh của Trần Mộc Tây là tháng bảy, không hiểu nhìn về phía Trần Minh Tân: “Sao anh biết Mộc Tây được sinh vào tháng bảy?”
Trần Minh Tân thờ ơ miệng: “Trước đó cô Lâm đã từng nói tới rồi, cô ta nói Lâm Hào Kiệt gửi Mộc Tây đến chính là vào tháng bảy.”
Khó trách Lâm Tố Nghi lại nói Mộc Tây là trẻ con bị sinh non.
Cô đã rời khỏi hơn hai năm rồi, bây giờ đã là tháng sáu của năm thứ ba, tháng sau không phải là sinh nhật của Trần Mộc Tây rồi ư?
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn trước mặt.
Lúc đi ra Bùi Chính Thành ôm Trần Mộc Tây đi ở phía trước, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đi theo ở phía sau.
Bùi Chính Thành ôm Trần Mộc Tây đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện với thằng bé: “Rốt cuộc nhóc cũng không phải là dân chợ đen nữa rồi.”
Mặc dù có rất nhiều thứ mà trẻ con không hiểu được, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm, có thể cảm giác được người ở bên cạnh yêu thích và có ý tốt với thằng bé.
Mặc dù lúc đầu có chút từ chối với Bùi Chính Thành, nhưng bộ dáng cười híp mắt của Bùi Chính Thành dường như đã chạm đến trái tim của thằng bé, nên thằng bé cũng không ghét bỏ anh ta nữa.
Dù sao Bùi Chính Thành nói cái gì thì thằng bé cũng không hiểu được.
Thằng bé cũng không quan tâm Bùi Chính Thành nói cái gì, chỉ quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đang đi ở phía sau.
Có vẻ như nhìn thấy hai người bọn họ đã đi sắp tới, trong lòng mới yên tâm, quay đầu gọi Bùi Chính Thành một tiếng: “Cú cú…”
“Phốc…”
Tô Ánh Nguyệt vốn có tâm trạng buồn vô cớ, sau khi nghe thấy tiếng cú này của Trần Mộc Tây lại thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng.
Lúc này mấy người bọn họ đã đi ra đại sảnh của đồn công an, Trần Minh Tân trêu chọc nói với Bùi Chính Thành một câu: “Con trai của tôi cũng đã gọi cậu là chú rồi, nhớ kỹ phải chuẩn bị máy bay và đại pháo cho thằng bé đó.”
Cho đến bây giờ con của anh chưa từng gọi anh một tiếng ba, vậy mà Bùi Chính Thành đã dụ dỗ thằng bé gọi tiếng “chú” rồi, tuy là phát âm không rõ ràng nhưng cũng tính là đã kêu rồi.
Bùi Chính Thành một mặt đắc chí quay đầu lại: “Thật sự thì đại pháo tôi có phương pháp có thể chế tạo được, cậu dám cần không?”
Trần Minh Tân chỉ liếc anh ta một cái.
Bùi Chính Thành đặt Trần Mộc Tây vào trong xe mới quay người lại nói: “Tôi nói thật này, đã rất lâu rồi không tụ họp với mọi người, tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi, để tôi gọi An Hạ…”
Trần Minh Tân nghe vậy, chỉ là không hiểu lại cười một tiếng.
Bùi Chính Thành lập tức giơ chân lên: “Bà nói chứ, cậu cười cái quỷ gì vậy, không phải bởi vì An Hạ không để ý đến tôi cho nên tôi mới muốn tụ tập với hai người mà hẹn cô ấy đâu, chúng tôi vẫn còn tốt đó!”
Mắt nhìn thấy Trần Minh Tân lại muốn mở miệng, Tô Ánh Nguyệt cũng không cần chờ anh nói ra liền biết anh muốn mở miệng thì miệng lại đầy dao.
Cô ngăn Trần Minh Tân lại rồi nói với Bùi Chính Thành: “Được được được, hai người vẫn còn tốt, tối nay dẫn theo An Hạ đến nhà của tôi cùng ăn một bữa đi, mọi người ăn với nhau một bữa cơm.”
Nếu là trước kia thì có gặp nhau ở đâu cũng không có vấn đề gì, mà bây giờ đã có con rồi, vẫn nên ở nhà mới dễ dàng một chút.
Bùi Chính Thành ở sau lưng vẫn còn đang hô với cô: “Vậy cô cũng phải gọi điện thoại cho An Hạ, nếu không thì chắc chắn cô ấy sẽ không đi theo tôi đâu.”
“Được rồi.”
Nói xong cô liền đẩy Trần Minh Tân lên xe.
Vừa bước lên xe, Trần Minh Tân liền mở miệng nói: “Em cản anh làm cái gì, lấy tiền đồ kia của cậu ta chắc chắn bởi vì đắc tội với cô An mà lại không chịu cúi đầu cho nên mới có mưu đồ tụ tập với nhau để em gọi cô An đến.”
Trong giọng nói của anh có sự ghét bỏ sâu sắc.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Trần Minh Tân như vậy nhìn có chút trẻ con, cô nhịn không được mà bật cười: “Em thấy là Bùi Chính Thành cũng thật sự muốn tụ tập với anh, cảm giác gần đây hai người gặp nhau cũng rất ít, hơn nữa cũng đã lâu rồi em chưa gặp An Hạ.”
Nói xong, nụ cười trên mặt của cô liền phai nhạt.
Cô vẫn không quên chuyện lúc trước Trần Minh Tân quyết liệt buộc cô ly hôn, nguyên nhân phía sau chuyện này là gì, cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết rõ ràng.
Nếu như có thể gặp nhau ở trong nhà thì cô cũng có thể thừa cơ hội mà hỏi Bùi Chính Thành một chút.
Trên đường về nhà, hai người xuống xe mua rất nhiều thứ.
Hai người bọn họ dẫn theo Trần Mộc Tây vào siêu thị.
Trước đó Trần Mộc Tây ở trong nhà với Lâm Tố Nghi trong một thời gian dài, những người đi tới đi lui trong nhà cũng có mấy người kia, rất ít khi ra ngoài, trong siêu thị lại có nhiều người, Trần Mộc Tây vừa đi vào liền lộ ra khẩn trương.
Thằng bé ghé vào trên vai của Tô Ánh Nguyệt, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo của Tô Ánh Nguyệt, lộ ra bất an.
Tô Ánh Nguyệt đành phải vỗ vỗ lưng của thằng bé để làm dịu tâm trạng của nó, sau khi mua đầy đủ những đồ vật dùng cho tối nay liền vội vã đi về.
…
Về đến nhà Tô Ánh Nguyệt liền gọi điện thoại cho An Hạ, nói tối nay đến nhà mình chơi.
Đương nhiên An Hạ sẽ không từ chối, miệng liên tục đồng ý.
Hôm nay là ngày đi làm, cô gọi điện thoại cho An Hạ, lúc tan việc chắc chắn Bùi Chính Thành sẽ tìm một lý do để An Hạ ngồi xe của anh ta đến.
Mặc dù Bùi Chính Thành không đứng đắn, lại có chút láu cá, thế nhưng đối với An Hạ thì Anh ta thật sự có kiên nhẫn hiếm thấy.
Dù sao An Hạ cũng có ý với anh ta, lúc cần thiết thì cô cũng nên vui vẻ giúp một tay.
Cô vẫn không quên thông báo với Nam Sơn, để anh ta cũng tới nhà ăn cơm.
Trần Minh Tân cũng là không có biểu đạt gì, thật ra trong lòng của anh rất quan tâm đến Nam Sơn và Bùi Chính Thành.
Ban đêm, cơ hồ là ba người đồng thời bước vào trong nhà của Tô Ánh Nguyệt.
Nam Sơn mang theo Rất nhiều đồ chơi đến, An Hạ mua trái cây, Bùi Chính Thành thì mang rượu và thuốc bổ quý giá khác.
Ngược lại là Tô Ánh Nguyệt lại có chút ngượng ngùng: “Tới ăn cơm với rau dưa mà thôi, mọi người khách khí như vậy làm gì…”
Nam Sơn trực tiếp chào hỏi với vệ sĩ trong biệt thự rồi mang đồ chơi vào, sau đó mới nói: “Tiêu dùng tiền công quỹ, lông cừu lấy từ trên người cừu mà thôi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe như vậy thì nhịn không được mà bật cười.
Cô biết là Nam Sơn cũng chỉ nói vậy mà thôi, anh ta không thể nào dùng tiền công quỹ để đi mua những thứ này.
Cô vừa muốn nói chuyện thì lại có một chiếc xe hơi dừng ở cửa biệt thự, không cần đoán cũng biết là Bùi Chính Thành và An Hạ đến.
Quả nhiên, sau một giây cô liền nghe thấy giọng nói của An Hạ: “Ánh Nguyệt!”
Cô quay đầu nói với Nam Sơn: “Cậu đi vào trước đi, Trần Minh Tân đang ở trong phòng bếp đó, tôi ra ngoài nhìn một chút.”
Nam Sơn nhẹ gật đầu, Tô Ánh Nguyệt liền xoay người đi ra ngoài.
An Hạ đi tới nắm vai Tô Ánh Nguyệt rồi đi vào biệt thự: “Nhanh nhanh để cho tớ nhìn con của cậu đi.”
“Bùi Chính Thành đâu?” Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà quay đầu nhìn ở phía sau lưng.
An Hạ hừ một tiếng: “Không cần phải để ý đến anh ta đâu.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn đã nhìn thấy Bùi Chính Thành xách theo túi lớn túi nhỏ đang đi về phía bên này…
Đúng nha, quả nhiên y như lời Trần Minh Tân nói, chắc chắn là Bùi Chính Thành đã làm chuyện gì đó không tốt đắc tội An Hạ rồi.
Lúc cô và An Hạ đi vào thấy Nam Sơn đang dỗ dành Trần Mộc Tây chơi đồ chơi.
Đồ chơi ô tô, đồ chơi máy bay, súng đồ chơi… chỉ cần là đồ vật mà bé trai có thể yêu thích thì Nam Sơn đều mua.
Đều nói đàn ông luôn sơ ý chủ quan, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy chỉ cần có lòng thì sẽ không chủ quan hời hợt.
Trần Mộc Tây là một đứa bé sợ người lạ lại hướng nội, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa nhỏ hoàn toàn không có sức chống cự với đồ chơi, rất nghiêm túc mà chơi, còn nhìn Nam Sơn làm mẫu cho thằng bé chơi như thế nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK