Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 837:

 

Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Bảy mươi nghìn tỷ mua mười năm thưởng thức ngọn núi, em đúng là dư tiền tiêu không hết nhỉ”

 

Đường Nhược Tuyết bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Em cũng không muốn, nhưng mà đó là tâm bệnh trong lòng bố em, cũng xem như là tấm lòng mà em dành cho nhà họ Đường”

 

“Không nói đến sự bất lực trước đây của em, bây giờ đã là người đứng đầu chỉ thứ mười ba thì chuyện gì có thể làm cho ba mình em nhất định sẽ làm”

 

“Hơn nữa, vị trí của em có thể bị lấy lại bất cứ lúc nào, nếu không nhân dịp này giành lấy núi Vân Đỉnh thì sau này sẽ hoàn toàn không có cơ hội chạm tới.”

 

Cô cũng hiểu là bản thân bốc đồng xốc nổi, nhưng mà đây cũng là cơ hội ngắn nhất chạm đến giấc mộng của nhà họ Đường, dù thế nào thì cô cũng phải đánh cược một lần.

 

Diệp Phi dựa vào ghế sau lưng: “Lần này em tham gia đấu giá đã hỏi thử ý của bác cả em chưa?”

 

“Em đã hỏi rồi”

 

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: “Bác ấy không có cản em lại, nhưng mà cũng không hoàn toàn ủng hộ”

 

“Chỉ nói là em là người đứng đầu chỉ thứ mười ba, những chuyện nằm trong phạm vi quyền lực thì muốn làm gì thì làm, chỉ cần không trái pháp luật và ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Đường là được”

 

Cô bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên là bác ấy cũng nhắc nhở em, vũng nước núi Vân Đỉnh này rất sâu, nói em phải lượng sức mà đi, dù sao thì cũng phải chịu trách nhiệm với 600 người của chi thứ mười ba”

 

“Kiểu nói chuyện lấp lửng này rất thú vị”

 

Diệp Phi cười cười: “Vậy em cảm thấy nếu em thật sự đấu giá thành công, dùng bảy mươi nghìn tỷ đổi lấy một ngọn núi không thể khai thác được, vậy thì có được xem là đã ảnh hưởng đến lợi ích của Đường môn hay không?”

 

Đường Nhược Tuyết tiếp lời: “Nếu thật sự có thể dùng bảy mươi nghìn tỷ để đổi lấy được núi Vân Đỉnh trị giá một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ thì xem như là em đã lời được một trăm lẻ năm nghìn tỷ”

 

“Trong vòng mười năm thì đối với Đường môn thì vẫn có lợi ích rất lớn, dù là bán vé vào cửa hay là tìm một người nào đó xem tiền như rác mua lại thì vẫn có cơ hội lấy lại vốn bảy mươi nghìn tỷ”

 

“Sau mười năm, có thể sẽ không đủ sức để khai thác, bảy trăm năm mươi nghìn tỷ đổ xuống sông xuống biển, nhưng cũng có thể là lúc đó em đã đủ tiền để phát triển hạng mục, hoàn thành giấc mơ đỉnh cao cuộc sống của nhà họ Đường.”

 

“Nói chung, chuyện mười năm nữa thì vẫn chưa biết trước được mài”

 

Hiển nhiên là Đường Nhược Tuyết đã sớm nghĩ đến “Nếu như là đấu giá không thấp hơn bảy mươi nghìn tỷ thì cũng không khiến Đường môn chịu tổn thất gì, cùng lắm thì xem như là đã lãng phí thời gian đấu giá”

 

Diệp Phi bất đắc dí mở miệng: “Vậy là em chỉ đơn giản là đánh cược thôi, hơn nữa còn là một vụ cá cược thua nhiều thắng ít”

 

“Trước khi tới Nam Lăng em cũng nghĩ giống anh vậy, là thua nhiều thắng ít”

 

Trên mặt Đường Nhược Tuyết xuất hiện một nụ cười nghiền ngẫm: “Nhưng mà bây giờ em cảm thấy đây là một ván bài mà em nhất định thắng chắc.”

 

Diệp Phi chấn động: “Như vậy là thế nào?”

 

Đường Nhược Tuyết thở ra một hơi: “Dù sao thì anh cũng có tiền, đến lúc đó cho dù anh vì em mà xem tiền như rác, dùng một trăm bảy lăm nghìn tỷ để mua cho em một ngọn núi Vân Đỉnh không được sao?”

 

Diệp Phi phun ngụm cà phê đang uống dở lên người Đường Nhược Tuyết.

 

“Thật ngại quá, thật ngại quá, không khống chế được, nhưng mà cũng không thể trách anh được mà, ai bảo em nói chuyện sốc như thế chứ”

 

Diệp Phi lau lau cho cô, nhân cơ hội sờ soạng vài cái.

 

Cảm giác vô cùng tốt.

 

“Cút, đồ đáng ghét, đồ khốn khiếp, cả bộ quần áo bị anh phá hư rồi”

 

Đường Nhược Tuyết nắm lại bàn tay đang sàm sỡ của Diệp Phi, tức giận nhéo Diệp Phi một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh lau rửa.

 

Diệp Phi nhe răng trợn mắt muốn nói điều gì đó lại nhìn thấy cửa lớn của quán cà phê bị đẩy ra.

 

Một tiếng “rầm’ thật lớn.

 

Mười mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen đi theo sau một nam một nữ ăn mặc lộng lẫy đi vào.

 

Sự xuất hiện của những người này khiến cho bầu không khí trong quán cà phê bỗng trở nên kỳ lạ, mọi người đều nghiêng đầu nhìn những vị khách không mời mà đến này.

 

Rất nhanh những người đó đã đứng trước mặt Diệp Phi, trên mặt mang dáng vẻ của kẻ nhìn từ trên cao xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK