Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 79:

 

Không đợi Nhược Tuyết lên tiếng, Diệp Phi đã tiền lên một bước, cầm viên kim cương hồng lên: “Kim cương?”

 

“Cái thứ đồ vô lim sỉ, ai cho phép cậu động vào kim cương cửa tôi chứ?”

 

Thấy Diệp Phi cầm viên kim cương lên, Triệu Đông Dương quát lên một tiếng: “Hơn ba mươi năm tỷ là thứ mà cậu có thể động vào sao? Nhanh buông xuống.”

 

Diệp Phi cười một tiếng: “Đây là thủy tinh phải không?”

 

“Tên nhà quê, không có kiến thức, đây chính là kim cương có giá cả liên thành.”

 

Vẻ mặt Triệu Đông Dương tràn đầy khinh thường: “Đây là viên kim cương cứng nhất thế giới…” “Răng rắc…” Còn chưa nói xong, Diệp Phi liền duỗi tay bóp một cái.

 

Viên kim cương vang lên một tiêng thanh túy, biên thành một đống bột phần… Diệp Phi cười nhạt: “Cứng chỗ nào?”

 

Mọi người ở hiện trường đều há hốc mồm.

 

Trời ạ! Đây là sức mạnh kinh ngạc cỡ nào kia chứ! Ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều không tin nổi vào mắt mình: Viên kim cương Nam Phi cứng rắn trị giá hàng nghìn vạn đã bị Diệp Phi nghiền thành đống bội.

 

Phải biết rằng, ngay cả khi dùng búa đập xuống thì viên kim cương sẽ không biến thành như vậy.

 

Ánh mắt tất cả mọi người có mặt nhìn Diệp Phi đều kinh sợ thêm vài phần.

 

Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết cũng có chút kinh ngạc, cô không thể ngờ đến Diệp Phi lại có thể bóp nát viên kim cương.

 

Sau đó cô khẽ cười, hôm nay kẻ mà đạo đức đã bị cuỗm đi là cô rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

“Tách tách tách!”

 

Diệp Phi không dừng lại, tiếp tục bóp nát những viên kim cương còn lại, hệt như đang nhào bột.

 

Trong nháy mắt, ba mươi bảy viên kim cương đã không còn nữa, chỉ sót lại những mảnh vỡ vụn tỏa sáng rực rỡ đầy đất.

 

“Cậu Triệu, viên kim cương của anh đến viên pha lê cũng không bằng, hoàn toàn là đồ nhái.”

 

“Loại này mà bảo là nghìn vạn, đầu óc anh bị úng hay xem Nhược Tuyết là đồ ngốc?”

 

Diệp Phi thổi những mảnh vỡ trong tay, thản nhiên móc mỉa Triệu Đông Dương: “Còn bảo là tốt nghiệp Harvard mà không thể phân biệt được đâu là kim cương thật đâu là giả.”

 

“Lấy, lấy lại…” Triệu Đông Dương từ trong khiếp sợ phản ứng lại, vội vàng hét lớn với đồng nghiệp vẫn còn đang sững sờ, đáng tiếc đã quá muộn, kim cương đều đã vỡ vụn.

 

Triệu Đông Dương đau lòng không thôi, mặc dù anh ta không biết sức mạnh của Diệp Phi từ đâu đến nhưng anh ta đã mua những viên kim cương này bằng tiền thật.

 

Kim cương hồng giá một nghìn ba trăm vạn, kim cương nhỏ ba mươi nghìn, cộng lại đã hơn hai mươi nghìn vạn.

 

Anh ta cũng không tin chủ hàng sẽ bán cho mình hàng giả, vì bên kia là đối tác của anh ta rất nhiều năm.

 

Hơn hai ngàn vạn trong phút chốc biến thành tro bụi, Triệu Đông Dương làm sao không cảm thấy xót xa?

 

Triệu Hiểu Nguyệt xông lên quát: “Thằng khốn, mày đã làm hỏng viên kim cương của anh trai tao, tao muốn mày bồi thường.”

 

“Anh trai cô nói nó là viên kim cương cứng nhát, vì vậy tôi muôn xem nó cứng như thê nào thôi mà.”

 

Diệp Phi cười nhạt: “Không ngờ viên kim cương cứng nhất này lại chẳng cần dùng đến búa,chỉ cần bóp một cái đã vỡ.

 

vụn.”

 

“Cô Triệu, anh cô bị người bán lừa rồi, hai người hẳn là nên tìm người bán bồi thường chứ.”

 

Anh phủi tay đứng trước mặt Đường Nhược Tuyết: “Hơn nữa thứ đó đến tôi cũng có thể bóp nát bằng tay, vậy mà hai người không biết xấu hỗ gọi là kim cương?”

 

“Mày… Mày…” Triệu Tiểu Nguyệt tức muốn hộc máu, nhưng nhìn mấy mảnh kim cương vỡ vụn đã khiến cô không cách nào nổi đóa được.

 

Đúng vậy, một viên kim cương có thể dễ dàng bị bóp nát thì có thể gọi là kim cương được nữa sao?

 

Triệu Đông Dương cũng hơi siết chặt tay, trong mắt lóe lên một tia tàn bạo, nhưng anh ta rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

 

“Triệu Đông Dương tôi muốn cảnh cáo anh, Nhược Tuyết là vợ hợp pháp của tôi.”

 

Diệp Phi tiến lại gần nhìn anh em họ Triệu: “Sau này anh tránh xa vợ tôi ra một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh!”

 

Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Diệp Phi, Triệu Đông Dương vậy mà lại không thể hiểu được run lên, nhưng anh ta rất nhanh đã khôi phục tinh thần, bản thân sao có thể sợ tên phế vật này kia chứ?

 

“Vợ của mày? Mày có tư cách gì để làm chồng cô ấy?”

 

Triệu Tiểu Nguyệt xù lông: “Mày ăn bám nhà họ Đường, còn tiêu tiền của Nhược Tuyết, sao có thể so với anh tao?”

 

“Cô ấy là chị dâu tao, cũng chỉ có thể là chị dâu của tao!”

 

“Dù cho mắy viên kim cương mà anh trai tao mua là hàng giả nhưng chúng vẫn trị giá thật hai nghìn vạn, tốt hơn so với kẻ mà từ khi kết hôn đến nay còn chưa tặng nổi cái nhẫn.”

 

“Mày cứ nói rằng Nhược Tuyết là vợ mày, nhưng mày đã mua gì cho cô ấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK