Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1283:

Thật ra có chuyên gia đề nghị cho mình thực hiện nhưng vì chuyện này có liên quan đến Dương Hồng Tinh nên áp lực cực kì nặng nề, cuối cùng Lý Tĩnh đành phải đứng ra.

“Bốn mươi ư?” Tay Dương Hồng Tinh run lên và siết lại thật chặt, gân xanh nổi lên: “Tập trung tất cả các chuyên gia thảo luận nửa buổi tối, sau đó cô nói cho tôi biết chỉ có bốn mươi phần trăm?”

Với kinh nghiệm của ông ta thì chắc bốn mươi phần trăm đó là với điều kiện lý tưởng nhất, còn phần trăm thực tế chắc chỉ có hai mươi thì làm sao ông ta không nổi điên cho được?

Lý Tĩnh cũng không có đường lui, đành phải đối mặt: “Ông Dương Tinh Hồng, tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng đó chính là cách tốt nhất chúng tôi có thể thực hiện”

“Tôi biết ông khó chịu nhưng tình huống chính là như vậy, ông có giết chúng tôi rồi phá hủy bệnh viện cũng không còn cách nào. Tình hình con gái ông cực kì phức tạp, hơn nữa còn có áp lực bởi thân phận của ông nên những nguy cơ cuộc giải phẫu này có thể dẫn đến đầy rãy! Vả lại con bé có bệnh tim bẩm sinh, có thể chết bất kì lúc nào và đó chính là khó khăn cho chúng tôi! Cho nên… Xác suất giải phẫu thành công cực kì thấp…”

“Bốn mươi phần trăm chính là sự cố gắng lớn nhất của chúng tôi rồi” Bà ấy đá quả bóng sang cho Dương Hồng Tỉnh: “Cuối cùng, ông vẫn là người quyết định có thực hiện giải phãu này hay không!”

“Một đám vô dụng!” Dương Hồng Tinh nghe vậy lập tức nổi giận, ly trà bị ông ném xuống đất nát bấy.

Lý Tĩnh câm như hến.

“Các người là một lũ vô dụng” Dương Hồng Tinh miệng đắng lưỡi khô, ngực nhói lên từng hồi, thở dốc nhìn chằm chăm Lý Tĩnh, cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Ông không thể nào ngờ được tình trạng của con gái mình lại tệ đến mức này.

Sau đó ông lại nói: “Các người không cần phải thực hiện giải phẫu, xác suất bốn mươi phần trăm thì có khác gì bảo con bé đi chết đâu?” “Các người nói con bé có thể gắng gượng được đến trưa ngày mai đúng không? Thế thì tiếp tục giữ cho con bé ổn định, tôi đã gọi thần y tới đây rồi, chờ bọn họ khám cho Thiên Tuyết đã rồi tính”

“Trong lúc đó, nếu như Thiên Tuyết có xảy ra bất kì chuyện gì thì tôi bắt các người trả giá” Dương Hồng Tỉnh đặt hi vọng vào thần y đến từ Trung Hải.

Lý Tĩnh sửng sốt, sau đó buông lỏng tinh thần: “Tôi biết tôi nhất định sẽ giữ tình trạng Thiên Tuyết ổn định”

Tuy răng bà cảm thấy hơn hai mươi chuyên gia Long Đô bó tay thì thần y Dương Hồng Tinh mời đến cũng chẳng làm được gì nhưng bà ta có thể thoát trước thì cũng được xem là một chuyện tốt.

“Ông Dương Tinh Hồng có cần cái gì thì bệnh viện Bác Ái nhất định sẽ cố gắng hết sức” Giọng Lý Tính trở nên bình tĩnh: “Ông Dương Tinh Hồng yên tâm, Thiên Tuyết là người may mắn, nhất định sẽ không sao.”

Dương Kiếm Hùng đi vệ sinh về nghe thấy cuộc đối thoại thì nhíu mày thật chặt, anh ta không đẩy cửa vào trong mà xoay người rời khỏi bệnh viện, chạy vội đến đồn cảnh sát.

Mười lăm phút sau, anh ta đã đứng trước cửa và chiếc xe dừng lại, không thèm lấy cả chìa khóa đã vội vàng chạy như bay vào trong.

Dương Kiếm Hùng hết sức lo lắng vào phòng giam tìm Diệp Phi.

Thế nhưng anh ta lại giật mình sững sờ bên ngoài, Diệp Phi không bị giam lại mà đang ngồi ngoài sảnh chẩn đoán cho mấy chục cảnh sát bên ngoài. Tất cả những bệnh nhân được anh khám đều tròn mắt nhìn Bọn họ làm việc vì dân vì nước quanh năm nên trong người luôn có ba trong số các chứng bệnh đó là bao tử này, gan này, lưng chân này, tim này, không co1 thời gian để đi chữa hẳn nên cực kì khổ sở.

Bây giờ Diệp Phi mới châm cứu có tí đã giảm đau, tất nhiên bọn họ cực kì biết ơn, chờ đến khi biết mấy thang thuốc là khỏi hẳn thì bọn họ lại hoan hô vang dội.

Liễu Hàn Yên cũng cười tươi tắn, chứng đau bụng kinh quanh năm có thể tốt lên khiến cô ấy ngày càng vừa mắt Diệp Phi.

Thế nên chẳng những anh không bị hắt hủi mà còn được ăn ngon mặc đẹp, con được yêu thương hơn Dương Kiếm Hùng nhiều.

“Mẹ ơi, tôi cứ lo cậu sống khổ sống cực, không ngờ cậu còn sung sướng hơn cả tôi.: Dương Kiếm Hùng bước vội lên đi, giữ chặt cổ tay Diệp Phi gọi: “Đi, theo tôi đến bệnh viện cứu Thiên Tuyết về lại cho tôi với…”

Diệp Phi vừa cắn sandwich vừa ậm t trả lời: “Không được, không được, tôi chưa được bảo lãnh ra mà”

Bọn Liễu Hàn Yên cũng lên tiếng: “Đúng vậy đó sếp Dương, Diệp Phi không thể đi được”

“Nộp tiền bảo lãnh cái beep ấy” Dương Kiếm Hùng mắng bọn Hàn Yên bọn họ: “Tôi bảo đảm cho Diệp Phi, cậu ấy mà chạy mất thì tôi ngồi tù!”

Sau đó, anh ta nhét Diệp Phi vào trong xe, giãm chân ga nhanh chóng đi mất.

Trên đường đi, Dương Kiếm Hùng kể lại tình huống cho Diệp Phi biết và kể cả chuyện té ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK