Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 740:

 

Cô cảm thấy bản thân đã đủ bí hiểm, kết quả Diệp Phi thật là không nhìn ra thực lực của cô, điều này làm cho Vương Thi Viện càng xem thường anh.

 

“Phanh…” Đám người Trần Bối Lạp đang định châm chọc Diệp phi, lại thấy một người ngồi ở cửa băng ghế bị đá bay.

 

Sau đó, hơn mười người đàn ông lực lưỡng xông vào, mỗi người đều có võ có lực, cánh tay còn có rất nhiều hình xăm.

 

Diệp Phi liếc mắt một cái có thể đoán được tất cả những người này đều là người có võ.

 

Đi sau bọn họ là tên mập mặt mũi bầm dập, chính là Thomson vừa mới chạy trốn.

 

“Anh Hoành, chính là mấy thằng khốn này đánh hội đồng em: Thomson oán hận chỉ tay vào đám người Triệu Khôn.

 

Sau đó, một tên đầu trọc từ đẳng sau đi tới, một mét chín, mỏ nhọn, mũi ưng, không có lông mày, da thịt trắng như tuyết, nhìn giống một con cá.

 

Trong tay hắn còn cầm một bình Whiskey, vừa uống vừa cười lạnh với Trần Khôn: “Thằng ranh, động đến người của tao, lá gan không nhỏ nhỉ.”

 

Hắn tùy tiện cười, một ánh mắt tràn ngập sắc bén và sát ý, vừa nhìn đã thấy là người đã dính không ít máu tươi trong tay.

 

“Động vào người của mày thì sao?

 

Ông đây còn động cả mày nữa”

 

Triệu Khôn uống nhiều rồi, hồn nhiên không sợ hãi, cảm chai rượu xông lên.

 

Nhưng mà còn chưa đến gần tên đầu trọc, tên đầu trọc đã đá một cước vào eo hắn ta.

 

Triệu Khôn lập tức bay ra ngoài, nặng nề nện vào ghế dài trên vách tường, có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy rõ ràng.

 

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Triệu Khôn đau đớn không thôi, chưa chết nhưng đã gãy hai cái xương sườn.

 

Một người đồng nghiệp giận mà không làm gì được, vung nắm đấm vọt lên.

 

Chỉ là xông lên nhanh cũng ngã nhanh.

 

Đối mặt với bảy tám người vây đánh, tên đầu trọc một quyền lại một quyền, đánh gục hết tất cả những người xông lên.

 

Không đến năm phút, mấy người Triệu Khôn nằm đầy trên đất, còn lại đám phụ nữ Vương Thi Viện và Diệp Phi đang xem đánh nhau.

 

Nhìn thấy đối phương hung hãn như vậy, Trần Bối Lạp run rẩy hô lên một câu: “Ông…ông là ai?”

 

Tên đầu trọc nhe răng ra cười một cái: “Ngay cả lãng lý bạch điều Giang Hoành Độ tôi đây cũng không biết, thế mà các người còn không biết xấu hổ động vào người của tôi hả?”

 

“Giang Hoành Độ?”

 

Triệu Khôn khinh ngạc hô lên: “Ông chính là Giang Thượng Vương?”

 

Giang Hoành Độ?

 

Trần Bối Lạp và mấy người phụ nữ khác nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhiều người trong số họ là người Nam Lăng, cho nên họ biết Giang Hoành Độ là ai.

 

Giang Hoành Độ không chỉ có kỹ năng bơi lội hàng đầu, còn là người nắm giữ sông lớn của Nam Lăng, trừ phía nhà nước ra, bất kỳ ai sinh sống dựa vào dòng sông cũng phải hiếu kính hắn.

 

Tàu hàng, tàu biển chở khách, thuyền đánh cá, nhà hàng ven sông…muốn hoạt động vận chuyển buôn bán đều phải được Giang Hoành Độ gật đầu.

 

Một khi mạo phạm, hoặc là con thuyền không thể đi vào hoạt động, hoặc là thuyền hỏng người chết.

 

Hắn tàn nhẫn, thủ đoạn của hắn cùng quy tắc hắn chấp chưởng mặt sông, khiến cho hắn ta trở thành Giang Thượng Vương chân chính.

 

Cho nên đám người Triệu Khôn vừa nghe thấy người mà bọn họ chọc vào là Giang Hoành Độ, lập tức phát lạnh từ đầu đến chân.

 

Trần Khôn liên tục xin lỗi: “Ông Giang, xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không biết là ông.” “Ồ, còn biết tôi sao?”

 

Giang Hoành Độ tiến lên từng bước, trực tiếp cho Triệu Khôn vài cái tát: “Biết ông đây lại còn trêu chọc khách quý của tôi?

 

Cậu đang chê bố mẹ cậu sinh được nhiều con hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK