Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 470:

 

Sắc mặt Đường Nhược Tuyết lạnh lùng: “Đây là nhà họ Đường, chúng tôi không chào đón các người, mau cút cho tôi…”

 

“Chát” chưa nói xong, Triệu T¡ Kì đã cho Đường Nhược Tuyết một cái tát.

 

Đường Nhược Tuyết kêu lên một tiếng đau đớn rồi lùi về phía sau, trên má hẳn vết năm ngón tay.

 

Triệu T¡ Kì đứng ở trên chỉ tay năm ngón: “Cô nghĩ cô là cái thứ gì, cô có tư cách tranh cãi với tôi sao?”

 

“Quỳ xuống!”

 

“Gọi Diệp Phi mau cút về đây ngay”

 

Triệu T¡ Kì chăm chú nhìn Đường Nhược Tuyết: “Bao giờ anh ta đến thì cô mới được đứng dậy”

 

Đường Nhược Tuyết vẫn hừng hực lửa giận, quát: “Các người đừng có mà khinh người quá đáng, đây là nhà của tôi, không tới lượt các người diễu võ giương oai”

 

“Tôi sẽ báo cảnh sát các người đột nhập bất hợp pháp, lại còn đánh người.”

 

Nói xong cô lập tức cầm lấy điện thoại.

 

Triệu T¡ Kì nổi nóng: “Xem ra không cho cô một bài học thì cô không biết tôi là ai thì phải”

 

Cô ta vừa dứt lời, mấy cô gái còn lại nhanh chóng vây quanh Đường Nhược Tuyết, giật lấy di động của cô.

 

“Các người định làm gì?”

 

Đường Nhược Tuyết giấy dụa phản kháng, lại bị bọn họ chế trụ.

 

Túm cổ tay cô, giật tóc cô, bóp chặt lấy cổ, nhóm người chỉ trong phút chốc đã khống chế được Đường Nhược Tuyết.

 

Sau đó bọn họ đặt Đường Nhược Tuyết trên sofa, không cho cô động đậy.

 

Mấy cô gái còn đè lên người Đường Nhược Tuyết, trói chặt hai tay của cô ra sau lưng, thoạt nhìn như thể đang đối phó với một phạm nhân.

 

Đường Nhược Tuyết không thể thoát khỏi gọng kìm của bọn họ, chỉ có thể tức giận quát: “Các người đừng có coi trời bằng vung”

 

Một cô gái tên Lưu Hải đi đến trước mặt Đường Nhược Tuyết, quát lại cô: “Quỳ xuống”

 

Đường Nhược Tuyết vẫn cương quyết ngẩng đầu lên: “Tôi không quỳ”

 

“Chát chát–” Cô gái kia nhanh tay đánh Đường Nhược.

 

Tuyết hai cái tát: “Quỳ xuống!”

 

Đường Nhược Tuyết nén cơn đau truyền từ hai bên má, không chịu thua: “Tôi sẽ không quỳ…”

 

“Bịch–” Cô ta cười lạnh một tiếng rồi năm chặt tóc của Đường Nhược Tuyết giật ra đằng sau, cùng lúc nâng đầu gối hung hăng nhắm thẳng vào bụng.

 

Bụng Đường Nhược Tuyết đau đớn, sau một cú húc này, sức lực đều tiêu tan.

 

Cùng lúc đó, hai cô chiêu trong nhóm của Triệu Tỉ Kì tiến lên trực tiếp đá thẳng vào sau đầu gối của Đường Nhược Tuyết.

 

Bịch một tiếng, Đường Nhược Tuyết trọng tâm không vững liền ngã quỳ xuống mặt đất.

 

Tính cô bướng bỉnh cương quyết, thế nhưng đối diện với những kẻ mạnh hơn như thế này, sao có thể so bì được?

 

Triệu T¡ Kì cười lạnh đi tới, đứng trên cao nhìn xuống Đường Nhược Tuyết, nhếch môi cười: “Không phải cô mạnh miệng lắm sao? Cuối cùng cũng phải quỳ thôi”

 

Mấy cô gái xung quanh thích thú cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy Đường Nhược Tuyết quả là một người không thức thời.

 

Đường Nhược Tuyết giận dữ mà chẳng thể làm gì: “Tôi còn có thể lạy cô thêm ba lạy nữa đấy”

 

“Cô còn dám mạnh miệng–” Triệu T¡ Kì khế nghiêng đầu, tên da đen cao to bên cạnh tiến lên đạp ngã Đường Nhược Tuyết.

 

“Chúng mày, vả miệng nó cho tao”

 

Triệu T¡ Kì ra lệnh.

 

Mấy cô gái xung quanh lập tức đi tới thay phiên nhau tát mười mấy cái vào mặt Đường Nhược Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK