Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1463:

“kỳ Kỳ, cậu đến phòng cuối dãy gặp cảnh sát đi. Mình lo lắng răng bà Phùng sẽ tức giận với cậu”

Hai cô bạn gái trở nên cảnh giác và nhỏ giọng thúc giục Đường Kỳ Kỳ.

Đường Kỳ Kỳ hơi sững sờ: “Đổ tội cho tôi? Tôi có làm gì đâu? Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi?”

“Cộc cộc cộc”

Ngay sau đó, bà Phùng đấy đám người đạo diễn Lôi ra rồi mang theo mấy cô gái và vệ sĩ đi tới nơi “Cô là Đường Kỳ Kỳ?”

Khi đến chỗ Đường Kỳ Kỳ, bà ta hét to: “Có phải không?”

Đường Kỳ Kỳ sửng sốt một chút, sau đó đứng lên, lễ phép đáp: “Bác gái, xin chào, cháu là Đường Kỳ Kỳ”

“Mẹ mày”

Bà Phùng không nói hai lời đã đưa tay tát Đường Kỳ Kỳ.

“Bốp?

Đường Kỳ Kỳ không kịp đề phòng đã bị đối phương đánh cho kêu lên một tiếng, loạng choạng suýt ngã Cô lấy tay che khuôn mặt xinh xản của mình và hô lên: “Tại sao bà lại đánh tôi?”

“Bốp.”

Bà Phùng lại tát Đường Kỳ Kỳ thêm một cái nữa khiến tóc cô tóc tai bù xù.

Đường Kỳ Kỳ lùi lại, tức giận hét lên: “Bác, sao bác lại đánh cháu?”

Mấy người đạo diễn Lôi vội vàng khuyên nhủ: “Bà Phùng, bình tĩnh, bình tĩnh..”

“Câm miệng, tránh ra!”

Bà Phùng thô lỗ đẩy đạo diễn Lôi ra, vẫn nhìn Đường Kỳ Kỳ một cách hung dữ và hét lên: “Tại sao tôi phải đánh cỡ?”

“Con chó cái, cô đã bắn con gái tôi”

“Tôi đã biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu cô không ngồi xổm xuống, viên đạn đó đã trúng vào người cô.”

“Tại vì cô ngồi xổm xuống tránh đi nên con gái của tôi mới phải chịu trận thay cô”

“Cô làm con gái tôi sợ đến thế này, sao tôi lại không nên đánh cô chứ?”

Trong khi bà Phùng hung hăng nói, bà lại tát Đường Kỳ Kỳ.

“Bấp”

Đường Kỳ Kỳ lần này đã chuấn bị sẵn sàng, nâm lấy tay người kia rồi hét lên: “Viên đạn không phải của tôi, khẩu súng cũng không phải của tôi. Tại sao lại là tôi sai?”

Cô biện hộ lý do: “Chẳng lẽ tôi chỉ có thể đứng yên một chỗ đế viên đạn nố tung đầu mình sao?”

“Tôi cũng rất buồn về chuyện của Mịch Mịch nhưng nó không liên quan gì đến tôi”

“Dù tâm trạng bác có tệ đến đâu thì cũng phải hợp tình hợp lý, không thể trút giận lên người cháu được”

Đường Kỳ Kỳ cố gắng lý luận với bà Phùng.

“Đúng vậy, cô nên đứng im”

“Cô tránh ra là cô đã sai rồi!”

Diễn viên nam bản ra viên đạn kia đã bị nhốt vào đồn cảnh sát, bà Phùng chỉ có thể tức giận với Đường Kỳ Kỳ: “Con gái tôi đã bị cô làm hại”

“Cô không nên ngồi xổm xuống. Tính mạng của cô là loại hèn kém, không đủ tư cách so với Mịch Mịch nhà tôi”

“Chăn súng cho con gái tôi là phúc khí mà cô phải tu luyện trong tám kiếp mới có!”

“Không hiểu chuyện trên dưới, hôm nay bà đây sẽ thay bố mẹ cô dạy dỗ cô.”

Bà Phùng đưa tay còn lại lên.

Đường Kỳ Kỳ vội vàng đưa tay phải ra bắt lấy.

Bà Phùng nháy mắt, hai cô gái đi theo bà Phùng đã bước tới kẹp người Đường Kỳ Kỳ, vặn tay cô ấy.

Một cô gái khác khác đá vào bụng Đường Kỳ Kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK