Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 533:

 

Đây chính là người đã thăng sáu trận đánh liên tiếp, tiêu diệt Đầu Báo, là người đứng thứ bốn mươi tám trong danh sách sát thủ, kiếm pháp của anh ta có thể đánh được chín mươi chín người mỗi giây.

 

Một người có thể tàn sát bốn phương như vậy mà lại bị một tên không có danh tiếng gì dùng một chiêu đánh bại, làm sao bọn họ có thể không cảm thấy khiếp sợ?

 

Uông Kiều Sở và người phụ nữ mặc sườn xám cũng hơi nheo mắt lại, có vẻ như kinh ngạc và hồi hộp chờ đợi trận chiến này.

 

Tật Điện lại đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, anh ta không nghĩ tới thậm chí ngay cả sức đánh trả mình cũng không có! Điều này không khoa học! Chẳng qua là cho dù không tin được nhưng Tật Điện vẫn có thể cảm nhận được sát ý của mũi kiếm.

 

Chỉ cần Độc Cô Thương đi về phía trước một bước thì anh ta nhất định sẽ chết, không một chút nghỉ ngờ.

 

“Chết tiệt, đánh lén, quá không biết xấu hổ rồi”

 

Lúc này, cô bé Chanel không thể nào chấp nhận được sự thất bại của Tật Điện, đứng bật dậy, tức giận gào thét không ngừng: “Có bản lĩnh thì đánh lại một lần nữa, tôi không tin Tật Điện sẽ không chém chết anh”

 

“Nhân dịp người ta chưa chuẩn bị mà đánh lén thì làm gì được coi là anh hùng.”

 

Cô bé hung hăng vung nắm đấm, hận không thể tự mình ra sân đánh chết Độc Cô Thương.

 

Thần tượng của cô bé là bất khả chiến bại với kiếm thuật, làm sao có thể thua một người như Độc Cô Thương chứ?

 

Giang Thế Hào nhân cơ hội phụ họa: “Không sai, người chủ trì còn chưa hô bắt đầu mà anh đã ra tay, đây là đánh lén, không tính, không tính: Những người bạn liên quan cũng ồn ào lên tiếng: “Đánh lại đi, đánh lại đi”

 

Hoàng Chấn Đông khịt mũi coi thường: “Bọn họ đã ở trên đài, cũng đã có mấy phút để chuẩn bị tốt rồi, còn trò chuyện với nhau mấy câu nữa chứ, nói như thế nào cũng không thể coi là đánh lén được.”

 

Hàn Nguyệt cũng căng giọng lên: “Đúng vậy, hơn nữa, Tật Điện như trâu vậy, nằm trong danh sách top năm mươi sát thủ, làm gì có ai có thể đánh lén anh ta chứ?”

 

Hai bên đối chọi tương đối gay gắt.

 

Tật Điện không mở miệng nói chuyện, mặc dù trận này đánh lại cũng hơi sỉ nhục anh ta, nhưng mà thua trận thì ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta hơn.

 

Độc Cô Thương không có một chút dao động nào, tay cầm kiếm vững như Thái Sơn.

 

Đối với anh mà nói, mệnh lệnh của ai đi chăng nữa cũng đều vô dụng, chỉ có Diệp Phi mới có thể nắm sự sống chết của Tật Điện ở trong tay.

 

Mấy vị trọng tài nhíu mày, có chút khó khăn, theo lý thuyết thì khi người chủ trì chưa nói bắt đầu thì thực sự có thể không tính trận đấu này.

 

Nhưng trên thực tế, ai cũng biết Tật Điện thực sự thua, mạng nhỏ của anh ta vẫn còn đang nằm trong tay Độc Cô Thương, nếu loại bỏ và đánh lại thì có chút mất mặt.

 

Tuyên bố như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có một phe không phục, chỉ cần một bên không tốt thì trận chiến tối nay sẽ mất đi sự hợp lệ, hai bên sẽ lại đánh nhau.

 

Trong tình huống này phải có một bên nhượng bộ.

 

“Trận đấu này thật sự không hợp lệ”

 

“Tôi đã tận mắt chứng kiến Tật Điện đã chiến đấu sáu trận liên tiếp, hơi thở của anh ấy đã không ổn định. Anh ấy đang điều chỉnh lại hơi thở thì kiếm thủ bên Trung Hải đã ra tay”

 

“Hơn nữa trọng tài cũng chưa tuyên bố bắt đầu, Tật Điện chưa sẵn sàng cho nên vừa rồi thực sự là một trận đấu đánh lén: Không đợi đội trọng tài thống nhất ý kiến, Nam Cung Hùng đã cầm micro lên nói: “Trận này đấu lại một lần nữa, nhân tiện cũng cảnh cáo kiếm thủ của Trung Hải”

 

“Nếu anh còn có hành động đánh lén một lần nữa thì không chỉ mất đi tư cách tham ra chiến đấu mà còn coi như sẽ thua cuộc tranh tài này.”

 

Anh ta trực tiếp chấm dứt tranh cãi.

 

Đội trọng tài thấy vậy thì trầm mặc, mặc dù có rất nhiều ý kiến trái chiều nhưng thân phận của Nam Cung Hùng rất hiển hách nên bọn họ chỉ có thể nghe theo anh ta.

 

“Đây cũng được coi là đánh lén sao?”

 

Đám người Hàn Nguyệt nghe vậy lập tức giận dữ: “Các người quá không biết xấu hổ rồi?”

 

“Đúng vậy, là đội trọng tài các người kêu năm phút nữa không đi lên coi như thua.”

 

“Kết quả là đi lên thì các người nói Tật Điện vẫn đang điều chỉnh hơi thở, trái phải đều cho các người quyết định”

 

Đám người Hoàng Chấn Đông đồng loạt phản đối.

 

Nam Cung Hùng phớt lờ kháng nghị, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn chăm chằm Độc Cô Thương: “Mau buông Tật Điện ra, dùng thủ đoạn bẩn thỉu để chiến thắng không gọi là chiến thăng, đấy gọi là sự sỉ nhục”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK