Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213:

 

Hậu trường nhất thời trở nên tĩnh nặng, cái quái gì vậy, như này cũng quá bạo lực, quá vô tình, quá kiêu ngạo đi?

 

Chu Sở bò lên, vô cùng phẫn nộ thế nhưng cũng rất bát đắc dĩ: “Cậu…”

 

“Bốp…” Diệp Phi lại cho anh ta thêm một cái bạt tai: “Hồ đồ, làm sai thì phải nhận, khi chịu đòn thì phải đứng im, hiểu không?”

 

Một bên mặt kia của Chu Sở cũng đã sưng vù lên.

 

Anh ta nắm chặt nắm tay, hận không thể dùng một súng bắn chết Diệp Phi ngay lập tức thế nhưng đến cuối cùng vẫn thấp giọng nói một câu: “Tôi xin lỗi.”

 

Anh ta cách Dương Kiếm Hùng cả đoạn xa tít tắp vậy nên nào dám vung tay đánh đập Diệp Phi cơ chứ?

 

Nghe được lời xin lỗi của đối phương, Diệp Phi mới lạnh lùng quát một tiếng: “Cút.”

 

Chu Sở dẫn theo bố người nhanh chóng rời đi.

 

Một màn này cũng khiến cho bọn Trần Lệ Dương cũng hoảng hốt không thôi, bọn họ không ngờ tới Chu Sở vậy mà lại bị Diệp Phi dọa chạy, lại còn bị đánh hai cái bạt tai nữa chứ.

 

Phải biết rằng anh ta chính là “Chu lột da” vô cùng khét tiếng và cũng chính là một trong những trợ thủ đắc lực của Trần Quang Vinh.

 

Điều này khiến cho Viên Tĩnh nghĩ tới cuộc điện thoại mà người kia đã gọi tới.

 

*Xem ra tao đã khinh thường mày rồi, không nghĩ tới tiểu tử mày cũng có chút bối cảnh đấy.”

 

Thấy đám tên mặt tròn chạy trối chết, Trần Quang Vinh giận quá hóa cười nhìn Diệp Phi: “Chỉ là tao vẫn phải nói cho mày biết, cho dù người chống lưng cho mày là ai, dù có là nhân vật có lai lịch như thế nào đi chăng nữa thì một khi đã đụng vào con trai tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”

 

“Chu Sở bọn họ quản không nổi vậy thì hôm nay Trần Quang Vinh tao sẽ thay trời hành đạo.”

 

“Người đâu, kéo xuống.”

 

Ông ta quát lên với mấy người đàn ông lực lưỡng của Trần gia.

 

*Ting…” Mười mấy người hung thần sát khí đang muốn hành động thì điện thoại của Trần Quang Vinh vang lên.

 

Ba chiếc điện thoại vang lên tựa như bùa đòi mạng vậy.

 

Tiếng chuông thê lương không khỏi khiến cho người khác run sợ.

 

Trần Quang Vinh nheo mắt lại thế nhưng đến cuối cùng vẫn chọn nghe điện thoại, nghe một hồi thì sắc mặt của thì khí thế của vị chủ tịch nào đó còn đen hơn cả mây đen tháng sáu.

 

Một lúc sau, ông ta cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Phi khó khăn nói ra một câu: “Nhằm lẫn, đều là hiểu lầm.”

 

Thâm tâm của Viên Tĩnh và Dươg Thiên Thiên bọn họ run lên, một điền báo không lành vang lên, Chu Sở ban nãy cũng có cái biểu tình bất đắc dĩ như vậy.

 

Trần Lệ Dương cũng ngẳng đầu lên: “Bó…”

 

Mười mấy tên thủ hạ cũng đã giương súng: “Lão đại, anh nói một câu, bọn em liền két liễu cậu ta.”

 

Bọn họ có thể nhìn ra được lai lịch của Diệp Phi không nhỏ, nếu không Trần Quang Vinh cũng sẽ không có cái biểu tình như vậy, thế nhưng vẫn như cũ mà buông ra những lời ác ý muốn xử chết Diệp Phi ngay tại chỗ.

 

Cùng lắm là bọn họ tìm một người đi ngồi tù thay.

 

Trần Quang Vinh không nói gì thế nhưng nắm tay đã nắm chặt lại, rất không cam lòng, hận không thể bóp chết Diệp Phi ngay tại chỗ thế nhưng ngày hôm nay ông nhát định phải nén giận.

 

Hoàng Chấn Đông, Tống Hồng Nhan, Hàn Nam Hoa, Tiền Thắng Hỏa, Dương Kiếm Hùng đều gọi điện thoại tới, nội dung đơn giản cũng chỉ nói một câu.

 

Diệp Phi mà có chuyện thì Trần gia cũng có chuyện.

 

Chu Sở cũng gửi một tin nhắn, anh em Mạnh thị đã đắc tội với Diệp Phi, hiện tại một kẻ thì ngồi tù một kẻ thì bốc hơi…Trần Quang Vinh cũng được coi như là một nhân vật có mặt mũi, thế nhưng so với sự liên kết của Tống Hồng Nhan bọn họ thì vẫn không đáng kể.

 

Mấy tên thủ hạ lại hét lên: “Lão đại, động thủ đi.”

 

Trần Quang Vinh lắc đầu: “Không động được…” Đơn giản bố chữ, giống như một tiếng sét trên một mảnh đất bằng phẳng, khiến cho mọi người ở hiện trường vô cùng choáng váng…

 

Không động được?

 

Kẻ ngu cũng hiểu đây là không thể làm gì được, Viên Tĩnh hai cô ta cũng hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc không biết nói gì, Trần Quang Vinh cũng phải cúi đầu như Chu Sở sao?

 

Diệp Phi rốt cuộc là cái thá gì chứ mà ngay cả Trần Quang Vinh cũng phải thỏa hiệp?

 

Viên Tĩnh cảm thấy vô cùng chán nản, sao lại không thể động chứ?

 

Nét mặt của Trần Quang Vinh còn khó coi hơn cả khóc, người tỉ mỉ liền phát hiện ra người đàn ông bá đạo này đang nắm chặt nắm đấm ở sau lưng, gân xanh nổi lên, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

 

Tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK