Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381:

 

“Anh Phi, đúng là tôi đã mua cái này nhưng tôi không dùng nó để đối phó với anh.’ Đỗ Thanh Đế đổi cả xưng hô, anh ta vội vàng giải thích: “Nếu anh không tin thì tôi có thể cho anh xem hóa đơn, đàn em tôi cũng làm chứng được.”

 

Anh ta thề thốt miệng đắng lưỡi khô, cố gắng phủi sạch trách nhiệm của mình trong chuyện này, nếu không Diệp Phi mà ghim lại thì tiêu tùng.

 

“Tôi biết không liên quan gì tới cậu…” Diệp Phi thản nhiên nói. Sau đó anh lấy cồn tới hất lên bộ xương đó, sau đó bật lửa lên.

 

“Vụt!” Ánh lửa chợt lóe, cồn bốc cháy và ngọn lửa bập bùng nhưng cặp xương đen đó lại không hề hấn gì.

 

Chẳng những nó không bị đốt cháy mà cả bộ áo cưới cũng còn nguyên, ngọn lửa chỉ vờn quanh nó rồi thôi. Nước và lửa không thể làm gì được.

 

Những thứ đang diễn ra trước mắt khiến bọn Thẩm Yên trố mắt nhìn.

 

Đỗ Thanh Đế cũng không thể tin nổi cả đống cồn như thế nhưng vẫn không đốt nổi một mảnh xương ư?

 

Có là đã thì cũng bị nướng cháy rồi ấy chứ.

 

Diệp Phi không dư hơi thừa lời làm gì, anh lấy cây châm bạc ra đọc quyết Thái Cực Phục Ma rồi đâm vào giữa bộ xương đen.

 

“Rốp!” Mặt mũi bộ xương đó trở nên méo mó như vừa chịu nổi đau đớn tột cùng.

 

Sau đó cồn bắt đầu chảy vào và lửa cũng bắt đầu thiêu cháy, chẳng mấy chốc đã đốt bộ xương cũng như chiếc áo cưới thành tro.

 

Sau khi lửa tắt thì luồng khói đen bay lên hóa thành gương mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Phi mãi không tan.

 

Cho đến khi Diệp Phi đâm thêm một châm nữa thì nó mới rít lên chói tai rồi tan biến… Tưởng Đình Đình suýt sợ đến nỗi phải quỳ xuống.

 

Đúng là thứ âm tà!

 

“Khốn kiếp thật! Dám hại tôi ư?’ Đỗ Thanh Đế giận tái mặt, dẫn theo đàn em của mình xoay người đi: “Nhanh, đi san bằng Uông Thị…”

 

Mười giờ rưỡi sáng, Diệp Phi và bọn Đỗ Thanh Đế xuất hiện ở khu phố đồ cổ.

 

Diệp Phi chỉ đến đây để góp vui cho có số thôi, anh khá ngạc nhiên khi đồ cổ Uông Thị vẫn còn sống đến tận bây giờ.

 

Lần trước khi anh bắt đồ tể Vũ Dạ ở núi Vân Đỉnh thì nghe được từ miệng hai tên đó việc Tiêu Nhược Băng người hỗ trợ xử lý xác chết, anh bèn nói tin tức đó Dương Kiếm Hùng nghe.

 

Trong mắt Diệp Phi thì làm những việc tày đình liên quan đến mạng người thế này thì chẳng những Tiêu Nhược Băng bị bắt mà cả đồ cổ Uông Thị cũng tiêu đời.

 

Ai mà ngờ được nó vẫn tồn tại không sứt mẻ gì như chưa có chuyện gì xảy ra, đã thế còn liên tục mở rộng nguồn tài nguyên.

 

Khi đó Diệp Phi đã gọi điện thoại cho Dương Kiếm Hùng để hỏi chuyện đồ cổ Uông Thị là sao.

 

Dương Kiếm Hùng thản nhiên báo cho anh biết kẻ giết người đột ngột phát bệnh tim chết đi, cảnh sát lục soát đồ cổ Uông Thị nhưng chẳng tìm thấy gì cả nên tạm thời không thể làm gì được.

 

Tất nhiên, tuy rằng không đủ nhân chứng và vật chứng nhưng Dương Kiếm Hùng vẫn đủ khả năng đè đồ cổ Uông Thị chết tươi, thậm chí anh ta còn cạy được miệng Tiêu Nhược.

 

Băng.

 

Vấn đề là trên Long Đô có hai nhân vật lớn liên tục tạo áp lực cho phía cảnh sát Trung Hải, dặn dò họ đây là xã hội pháp trị, cảnh sát làm việc gì cũng phải cân nhắc thật kỹ càng để người dân không phải chạnh lòng.

 

Thế nên bọn họ không đủ bằng, tam thời Dương Kiếm Hùng không thể đụng vào đồ cổ Uông Thị được.

 

Nhưng anh ta đã cử người âm thầm theo dõi Tiêu Nhược Băng Diệp Phi biết được đầu đuôi câu chuyện xong thì khá là bất ngờ vì đồ cổ Uông Thị này cũng ghê gớm không thua gì ai, cả Dương Kiếm Hùng cũng phải bó tay chịu thua.

 

Điều đó khiến Diệp Phi bắt đầu thấy hứng thú, anh định mượn chuyện Đỗ Thanh Đế để chạm mặt với Tiêu Nhược Băng xem sao…

 

Tiêu Nhược Băng vẫn còn thiếu anh năm triệu đấy.

 

“Rùm!”

 

Sáu chiếc Hummer lao thẳng về phía trước và chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cửa đồ cổ Uông Thị.

 

Cửa xe mở ra, hơn hai mươi gã đàn ông cao to lực lưỡng nhảy ào xuống như ong vỡ tổ với cây xẻng Lạc Dương trong tay, hai cũng hằm hằm như muốn giết người ập vào tiệm đồ cổ.

 

Khách trong tiệm thấy thế lập tức sợ mất hồn mất vía vội vàng lui về phía sau để nhường đường.

 

“Các người đến đây làm gì?”

 

Mười mấy nhân viên trong tiệm và bảo vệ cũng căng dây thần kinh lên như gặp phải kẻ thù đáng sợ, họ vừa tìm người cản những kẻ đang nhào vào tiệm vừa vào trong báo với Tiêu Nhược Băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK