Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1280:

Cô ấy nhấp ngụm cà phê: “Trước khi Diệp Phi rửa sạch tội của mình thì cậu ấy ở bên trong đó để thử thách bản thân, nhưng bây giờ vẫn còn ngôi trong đó chỉ tổ lãng phí thời gian”

Lâm Bách Thuận nhẹ giọng: “Ý chị là?”

Tống Hồng Nhan dựa vào sô pha không nói gì, ánh mắt xinh đẹp trở nên sâu thăm thẳm không ai có thể nhìn rõ được.

Cũng trong xế chiều hôm đó, Dương Hồng Tinh họp hành xong thì cầm kinh mắt vào phòng làm việc của mình.

Ông ta vừa mới cầm ly nước kỷ tử táo đỏ lên uống mấy ngụm thì cửa phòng đã bị người ta đẩy ra, Dương Kiếm Hùng đi xồng xộc vào.

“Cậu tới đây để làm gì? Xin xỏ cho Diệp Phi hả? Không có chuyện đó đâu!”

Dương Hồng Tinh hoàn toàn không cho Dương Kiếm Hùng cơ hội mở miệng, thẳng thắn dạy dõ: “Chuyện này đang được rất nhiều người theo dõi, anh không thể làm trái quy định”

Ông ta chỉ tay ra cửa phòng: “Đi ra ngoài.”

“Vấn đề là bây giờ đã có chứng cớ chứng minh Diệp Phi vô tội, bọn họ đã rút đơn kiện vụ đánh vệ sĩ bị thương ri Thấy anh cả nhất quyết không chịu nghe một lời nào, Dương Kiếm kiềm lòng không đặng trả lời: “Hơn nữa, đám vệ sĩ của Thương Thị dùng súng đánh Diệp Phi, cậu ấy ra tay đánh trả là phòng vệ chính đáng thôi.”

“Anh chỉ lo cậu ấy quen biết với em nên mới cố tình giữ cậu ấy lại, đó có phải là quy định quái gì đâu? Anh chỉ lo cậu ấy làm ảnh hưởng tới danh tiếng của mình thôi chứ gì?”

Đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với anh cả mình như thế: “Mình thì ngồi trên cao rồi hy sinh tất cả những người khác, làm thế mà anh cũng làm được?”

“Xấc xược, cậu ba, cậu đang tỏ thái độ gì với tôi thế hả?”

“Về công, cậu không có tư cách nói với tôi như vậy”

“Về tư, tôi là anh cả của cậu! Cậu vì một người ngoài chạy tới đây cãi nhau với tôi, cậu điên rồi chắc?”

Dương Hồng Tinh nghe vậy thì lạnh lùng đập bàn quát Dương Kiếm Hùng: “Tôi nói lại lân nữa, trước khi mọi chuyện kết thúc hết thì Diệp Phi ngoan ngoãn ngồi trong đó cho tôi, không một người nào có thể bảo lãnh…”

“Rầm!” Ông ta nói chưa hết lời thì cửa phòng đã bị một người tóc húi cua đẩy ra, giật mình nói với Dương Hồng Tinh: “Ông Hồng Tinh, ông Hồng Tinh, có chuyện rồi! Con gái ông đang cưỡi ngựa thì con ngựa đột nhiên nổi điên. Cô ấy ngã xuống bị thương nặng, tình hình cực kì nguy hiểm…

Nhận được tin tức, Dương Hồng Tinh và Dương Kiếm Hùng hết sức lo lắng chạy đến bệnh viện.

Trên đường đi, Dương Kiếm Hùng nhanh chóng hỏi thăm tình huống.

Xế chiều hôm nay, Dương Thiên Tuyết thấy thời tiết khá đẹp nên rủ mấy cô bạn thân đi cưỡi ngựa cho vui, giải sầu tiện thể nâng cao khả năng cưỡi ngựa để sau này còn tham gia vào trận đấu quốc tế.

Hồi đầu mấy cô gái vẫn cưỡi bình thường và còn thi đấu với nhau, chơi cực kì vui vẻ.

Không ngờ cưỡi được mấy vòng thì con ngựa mang dòng máu thuần chủng của Dương Thiên Tuyết mã đột nhiên nổi điên.

Đầu tiên là nhảy lên tưng tưng rồi chạy như điên về phía trước mấy trăm mét, sau đó thắng gấp lại Dương Thiên Tuyết bị hất lên cao rồi còn bị con ngựa đạp một cái vào ngực, lập tức hôn mê.

Nếu không có, Tống Hồng Nhan đi ngang qua đúng lúc nổ súng bắn gục con ngựa thì chắc bây giờ Dương Thiên Tuyết đã bị lôi đi một đoạn đường dài dưới vó ngựa rồi chết.

Nghe Dương Kiếm Hùng nói, Dương Hồng Tinh không nói gì nhưng vẻ mặt ông ấy lại càng tối tăm.

Trong mắt là sự lo lắng bất tận.

Trong lòng ông ta hiểu rất rõ rằng ngã trước vó ngựa thì nhẹ nhất là bị thương cực kì nặng… Nửa tiếng sau, Dương Hồng Tinh và Dương Kiếm Hùng đi đến bệnh viện thì Dương Thiên Tuyết đã được cấp cứu xong và được chuyện sang phòng bệnh nặng.

Được nhân viên y tế dẫn đường, anh em Dương Hồng Tinh đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Dương Thiên Tuyết bên trong.

Cô gái xinh đẹp nằm mê man trên giường và trên người được dán mấy miếng điện cực, trên miệng là ống thở, mặt mũi tái nhợt, yếu ớt như người bị đóng băng.

Tuy rằng hai mắt nhắm chặt nhưng gương mặt vẫn còn vẻ hốt hoảng khi té xuống ngựa.

Tâm trạng Dương Kiếm Hùng cực kì khó chịu.

“Cộp cộp cộp!”” Dương Kiếm Hùng đang đứng đó xem thì bảy tám người có chức vị cao trong bệnh viện đã sải bước đã đi tới.

Đi phía trước là một người phụ nữ lạnh lùng với dáng người cao ráo, gương mặt xinh đẹp với chiếc kính gọng vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK