Chương 460:
“Không sao, cứ mua trước đã. Mẹ thích thì ở, không thích thì xem như là nơi nghỉ dưỡng”
Diệp Phi hào phóng nói: “Dù sao con cũng không thiếu 50 triệu này”
Trong lúc anh vẫy tay, nam nhân viên biết ý, rất nhanh liền cầm lấy chứng minh thư đi làm thủ tục.
“Kế hoạch đã bị ai làm loạn lên rồi Diệp Đại Quý khó khăn nặn ra một câu: “Không cẩn thận để Diệp Phi nắm được Hoa Đào số 1 rồi, tin tức bình thường không phải đều có một số người chiếm lấy sao?”
Bác gái cũng liên tiếp gật đầu: “Đúng, đúng, chắc chắn là có sai sót rồi. Diệp Phi làm sao có bản lĩnh mua Hoa Đào số 1?
Diệp Yến ngẩng đầu lên nói: “Tôi dám cá là thẻ ngân hàng của anh ta 100% không có tiền. Nếu như có tôi livestream ăn nửa cân đất…” Mấy cô nhân viên bán hàng cũng gật đầu theo, ai cũng cho răng Diệp Phi không thể nào có tiền.
“Aiya, anh Diệp. Xin lỗi. Xin lỗi”
Đúng lúc này, mười mấy nhân viên cả nam cả nữ vội vội vàng vàng chạy ra từ phòng quản lí.
Một người đàn ông mập mập dẫn đầu, mồ hôi nhễ nhại, chạy vội về phía Diệp Phi trước sự chỉ dẫn của anh nhân viên.
“Tôi là Trưởng phòng quản lí kinh doanh địa ốc Ngọc Trai.
Thật sự xin lỗi an “Cậu Lạc mới tới chưa được mấy ngày, chưa có nhiều kinh nghiệm. Vừa nấy lúc quét thẻ không cẩn thận quẹt thêm một con số 0”
“50 triệu quẹt nhầm thành 500 triệu”
“Tôi đã báo cáo ngay với chủ tịch về sai sót này. Chủ tịch xin chân thành gửi lời xin lỗi đến anh”
“Chúng tôi cam đoan trong vòng ba mươi phút đem 500 triệu này chuyển lại cho anh”
‘Đồng thời, để thể hiện thành ý, chúng tôi sẽ đem Ngọc Trai số 1 trị giá 50 triệu này tặng cho anh”
“Vẫn xin anh Diệp thông cảm, rộng lượng bỏ qua cho”
Anh ta dẫn một đoàn người đến trước mặt Diệp Phi, tất cả đồng loạt cúi đầu xin lỗi, đồng thời đưa hai tay trình thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân.
Nhân viên nam Lạc Chấn Phi lại lần nữa cúi đầu: “Xin lỗi anh. Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu…” Trời ạ.
Bác trai, bác gái, Diệp Yến cùng mấy cô nhân viên như muốn điên lên: “Quẹt thành 500 triệu?”
“Còn thành công nữa?”
“Chuyện nhỏ thôi”
Diệp Phi nhẹ nhàng đem đồ cất đi, võ võ bả vai Lạc Chấn Phi: “Anh Lạc không tệ, đừng sa thải, căn nhà để anh ấy đứng tên: Trưởng phòng quản lí mập mập không ngừng xua tay: “Đã rõ ạ, đã rõ ạ”
Diệp Phi chào hỏi qua loa vài câu chuẩn bị đưa mẹ rời đi thì: “Dừng lại!”
Bác trai không kìm nén được, đột nhiên hét lớn: “Diệp Phi, mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Có phải tiền Diệp Vô Cửu chạy thuyền kiếm được?”
“Tao nói cho mày biết ông ta cũng là người nhà họ Diệp, tiền ông ta kiếm được, bọn ta cũng có phần”
“Cháu mau mang tiền ra đây. Nếu không ta sẽ trình lên tòa, kiện các người tội tham ô”
Sự thật là bác trai không cách nào chịu đựng nổi cả nhà Diệp Phi thăng quan tiến chức, lên như diều gặp gió, chơi đùa với năm trăm triệu, rồi lại một tỷ, không chỉ thế lại còn khiến Giám đốc mập cùng hàng loạt nhân viên kính nể cúi đầu.
Ông khăng khăng đây rất có khả năng là tiền em trai để lại, không phải là tiền lãi bất chính kiếm từ việc chạy thuyền thì cũng là từ tiền bảo hiểm nhận được theo chế độ tử tuất.
“Tòa án?”
Diệp Phi đột nhiên dừng bước: “Bác trai, tôi đã gặp qua nhiều kiểu người không biết xấu hổ, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua người không cần mặt mũi như thế này”
“Tiền bố tôi kiếm được, các người có phần. Tiền các người kiếm được, lẽ nào cả nhà tôiại không có phần?”
“Của chúng tôi là của các người. Của các người thì vẫn là của các người.”
Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Các người không tự thấy bản thân đã quá trơ trẽn vô liêm sỉ rồi à?2”
“Chúng tôi cũng có thể chia một nửa cho bác, là do bác không nói ra, các người cần, lúc nào cũng có thể đến cầm đi…”
Bác gái mặt dày lớn tiếng: “Dù sao các người cũng phải chia đôi ra, Hoa Đào số 1, còn có cả 500 triệu kia nữa”
Diệp Yến đứng ra: “Diệp Phi, chúng ta là một gia đình, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Anh làm người không thể quá ích kỉ”