Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676:

 

Anh và Hàn Nam Thành lần theo điện thoại di động của Giang Hoa Long, tìm ra hang ổ của tàn dư gia đình họ Giang, dọn sạch sẽ để Trung Hải không còn phải lo sợ mối nguy hiểm tiềm tàng này.

 

Sau một hồi bận rộn, sắc trời vừa sáng, Diệp Phi không ăn mừng với Hàn Nam Thành và những người khác, mà trở lại Kim Chỉ Lâm đi ngủ.

 

Anh ta biết lúc này nhà họ Đường cũng đang gà bay chó sủa, Đường Tam Quốc tổn thất nặng nề, nhà họ Đường chắc chắn sẽ phải hứng chịu một làn sóng chị trích từ Đường Môn.

 

Nhưng trước khi Đường Môn phái người can thiệp chuyện này, nhà họ Đường vẫn không có động tĩnh gì.

 

Vì vậy, anh không đến Đào Hoa số 1 để an ủi Đường Nhược Tuyết.

 

Tất nhiên, anh ấy vẫn yêu cầu Đường Kỳ Kỳ theo dõi và gọi mình bất cứ khi nào nếu có việc xảy ra.

 

Quay lại với Kim Chi Lâm, Diệp Phi đã đi tắm, thay quần áo và định đi ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

 

Anh vừa mở cửa, nhìn thấy Tô Tích Nhi đang đứng ở cửa: “Tích Nhi, có chuyện gì sao?”

 

Tô Tích Nhi cúi đầu trả lời: “Anh ăn sáng chưa? Em đã nấu cho anh một bát mì”

 

Giọng nói cô ấy vẫn nhỏ như mọi khi, nhưng có một chút quan tâm trong giọng điệu của cô ấy.

 

Diệp Phi muốn nói không muốn ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tô Tích Nhi, lại cười nói: “Vừa lúc anh cũng đói bụng, cảm ơn Tích Nhi, em thật chu đáo.”

 

Tô Tích Nhi đỏ mặt chạy đi lấy bữa sáng cho Diệp Phi.

 

Diệp Phi đi đến phòng ăn, Tô Tích bưng mì, còn có trứng, giăm bông, cà chua, nước súp đậm đà, ăn rất ngon miệng.

 

Anh cầm đũa định ăn, nhưng đôi mắt hơi híp lại, sau đó đối với Tô Tích Nhi nói: “Xắn ống tay áo trái lên”

 

Tô Tích Nhi giật mình khi nghe những lời đó, vô thức bảo vệ cánh tay trái của mình.

 

Diệp Phi ngẩng mặt: “Nhanh lên”

 

“Được, được, được!”

 

Nhìn thấy Diệp Phi lại trở nên hung tợn, Tô Tích Nhi vội vàng gật đầu, sau đó nghiến răng mà xắn tay áo trái lên.

 

Diệp Phi nhìn sang, thấy cánh tay mềm mại bình thường ban đầu của cô ấy hiện tại có ba bốn bong bóng nhỏ, còn có sưng đỏ lên.

 

Thoạt nhìn giống như bị dầu nóng bắn đến, vết thương như mới vừa bị.

 

Diệp Phi nắm lấy cánh tay Tô Tích Nhi: “Bị lúc nấu mì sao?”

 

Tô Tích Nhi lúng túng trả lời: “À, em quên vặn lửa nhỏ khi chiên trứng…” Để Diệp Phi có thể có đồ ăn nhanh hơn, cô ấy đã cố gắng nấu bữa sáng này càng nhanh càng tốt.

 

“Thật ngốc mà”

 

Diệp Phi không khỏi khiển trách, sau đó nhẹ giọng nói: “Đau không?”

 

Tô Tích Nhi nhanh chóng lắc đầu lia lịa, nhưng lại gật đâu khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phi.

 

Cô chỉ nghĩ muốn Diệp Phi ăn no nên lúc đó cô không cảm thấy đau.

 

Diệp Phi đứng dậy, cầm lấy thuốc mỡ đặc chế: “Sau đó nấu mì từ từ, nếu không bỏng đến mặt sẽ bị hủy dung”

 

“Không cần, em không sao!”

 

Nhìn thấy Diệp Phi đang bôi thuốc cho mình, thân thể Tô Tích Nhi run lên, giãy dụa lui về phía sau, nhưng khi bị Diệp Phi nhìn chằm chằm, cô đã không dám nhúc nhích.

 

Sau đó, cô cố gắng chống cự: “Anh ăn đi, em có thể tự bôi…”

 

“Em ngốc như vậy, làm sao cô có thể tự bôi được?”

 

“Nếu như vết thương không lành, để lại sẹo thì sao?”

 

Diệp Phi không cho Tô Tích Nhi cơ hội phản kháng chút nào, cầm lấy thuốc mỡ chậm rãi bôi vết rộp, thận trọng như khắc ngọc.

 

Tô Tích Nhi nhìn Diệp Phi đang bôi thuốc, nghiêm túc, cẩn thận, độc đoán, ánh mắt có chút chua xót, đây là người đàn ông đầu tiên trong đời đối xử tốt với cô ấy tốt như vậy.

 

“Được rồi, thuốc này bôi tốt lắm, đừng đụng nước, hai ngày này không nấu cơm chỉ cần học dược liệu là được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK