Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117:

 

Cô nóng nảy nói với Công Tôn Uyên, không phải là cô không tin Diệp Phi không biết chữa bệnh, sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Viên Tĩnh có cảm giác anh ta thật sự có cái năng lực đáy.

 

Tổng bộ Tứ Hải đánh một trận, Viên Tĩnh có cảm giác tựa như Diệp Phi đã thay đổi thành một con người khác vậy, điều đó khiến cho cô không khỏi tin rằng anh ta có thể chữa được bệnh cho Công Tôn Thiền.

 

Cô ta không cho phép điều này xảy ra, dù cho có một tia cơ hội thì cô ta cũng phải phá hỏng nó.

 

Nếu không đợi Công Tôn Thiền khỏi rồi vậy thì hai tháng công sức của cô ta không phải là đổ sông đổ bể hết rồi sao, kế hoạch ngày hôm nay cũng bị hủy luôn rồi.

 

Tôn Bất Phàm nghe thấy Diệp Phi cũng là người trong ngành thì ánh mắt liền hiện lên tia trêu tức và địch ý.

 

“Tĩnh Nhi đừng kích động.” Công Tôn Uyên ngây người, không nghĩ tới Diệp Phi và Tĩnh Nhi lại có sự hiểu lầm lớn như vậy, sau đó ông kéo Tĩnh Nhi lại khuyên bảo: “Ông cậu không biết trước đây Diệp Phi là người như thế nào thế nhưng trình độ y thuật của cậu ấy thật sự là rất cao.”

 

Biểu hiện kinh người của anh ở đại sảnh ban nãy, Công Tôn Uyên có ngu đi chăng nữa thì cũng biết trình độ của anh cũng chẳng phải dạng nông cạn gì.

 

*Ông cậu sao ông cậu lại không tin cháu chứ?”

 

Viên Tĩnh cố gắng hét lên: “Anh ta sẽ hại chết chị họ đấy, ông cậu hồ đồ nhưng cháu thì không, cháu không thể trơ mắt nhìn chị bị anh ta hại được.”

 

Cô ta đầy Diệp Phi ra rồi che chắn ở trước mặt Công Tôn Thiến: “Diệp Phi anh có thể lừa được ông cậu tôi thế nhưng anh không thể lừa được tôi đâu, muốn hại chị ấy thì phải bước qua xác tôi trước.”

 

Cô ta hùng hỗ nói: “Anh có dám ở trước mặt mọi người thừa nhận mình chưa từng học qua viện y học và chưa lấy được giấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ không?”

 

“Thật ngại quá, cậu ấy thật sự là có tư cách hành nghề y.”

 

Tống Hồng Nhan trêu tức nói một câu: “Diệp Phi có đủ tư cách để làm một bác sĩ trung y.”

 

Mở tập số ra bên trong là tư cách hành nghề viết thông tin và huy hiệu của Diệp Phi.

 

Viên Tĩnh ngây người: “Sao có thể như vậy được chứ?”

 

“Được lắm Diệp Phi, cái này mà anh cũng làm giả xong rồi, cái này là anh đi mua chứ gì?”

 

Cô ta cười lạnh một tiếng: “Ông cậu à, anh ta chính là một tên lừa đảo có thể bất chấp bát cứ thứ gì.”

 

“Công Tôn gia gia không biết ông tìm tên lang băm này ở’ đâu ra vậy, cũng không biết vì sao ông lại tin anh ta vậy chứ.”

 

Tôn Bất Phàm xen mồm vào: “Con chỉ muốn nói cho ông biết chân của Công Tôn Thiến ngoại trừ Hồi Xuân Đường ra thì những kẻ khác hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào đề chữa khỏi được bệnh cho cô ấy.”

 

Công Tôn Uyên hơi nhíu mày: “Vì sao?”

 

“Bởi vì cháu đã được truyền lại Cửu Cung Hoàn Dương Châm.”

 

Vẻ mặt của Tôn Bát Phàm vô cùng ngạo nghễ: “Ba châm hạ xuống là cơ hội sống sẽ xuất hiện.”

 

Công Tôn Uyên kinh ngạc lên tiếng: “Cái gì chứ? Cậu biết Cửu Cung Hoàn Dương Châm?”

 

Sư Phụ?

 

“Đó là đương nhiên!”

 

Thấy Công Tôn Uyên kinh ngạc như vậy, Tôn Bất Phàm càng thêm hăng hái: “Ông cháu đã được một cao nhân chỉ điểm, tháng trước vừa mới học được Cửu Cung Hoàn Dương Châm.”

 

“Phương pháp châm cứu này có thể cải tử hồi sinh.”

 

Khuôn mặt anh ta tràn đầy miệt thị nhìn vào chân Công Tôn Thiến: “Trị bệnh teo cơ này không phải là dễ như trở bàn tay hay sao.”

 

Viên Tĩnh lên tiếng phụ họa: “Ông cậu để Tôn thần y thử đi, anh ấy là đệ tử danh y lại còn là người quen của cháu nữa, sẽ không làm điều xằng bậy đâu.”

 

Cửu Cung Hoàn Dương?

 

Diệp Phi thiều chút nữa đã cười ra tiếng.

 

Công Tôn Uyên ngây ngốc không thôi, một lúc sau lại thở: dài: “Nếu như cậu thật sự biết Cửu Cung Hoàn Dương vậy thì bệnh của Thiến Nhi thật sự là có cơ hội được chữa khỏi rồi.”

 

Ông quay đầu nhìn về phía Diệp Phi.

 

Mặc dù ông cũng vô cùng có niềm tin đối với Diệp Phi thế nhưng Tôn Bắt Phàm lại biết Cửu Cung Hoàn Dương một bí quyết thất truyền đã lâu như vậy thì xác xuất chữa khỏi bệnh cho Thiến Nhi cũng sẽ cao hơn.

 

Diệp Phi biết ông nghĩ cái gì, anh rất độ lượng mà khua tay: “Không sao, Tôn thần y có thể chữa vậy thì để anh ta chữa đi.”

 

“Chỉ cần Công Tôn Thiến có thể sớm ngày khỏe lại là tốt À¡m rồi.

 

Công Tôn Uyên càng thêm áy náy hơn, đồng thời cũng toát lên sự tán thưởng, không quan tâm thiệt hơn, Diệp Phi quả nhiên là một thần y tốt.

 

Con ngươi xinh đẹp của Công Tôn Thiến hiện lên một tia vui vẻ, cảm thấy Diệp Phi không hề giống với những bác Sĩ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK