Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221:

 

1 tÿ?

 

Lâm Tiểu Nhan đã bối rồi trong nháy mát, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy số tiền lớn như vậy, sau đó nắm chặt: “Mã tiên sinh khách khí rôi.”

 

“Nếu như Mã tiên sinh đã thành tâm như vậy rồi thì số tiền này tôi xin nhận vậy.”

 

“Yên tâm đi, Mã tiểu thư nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

 

Trong lòng cô ta mừng rỡ như điên, không ngờ tới làm một hộ sĩ cũng có cơ hội phát tài, nghĩ tới một trăm nghìn vạn, toàn thân cô lại nỗi lên một cảm giác khô nóng khó tả.

 

Kim Ngưng Băng hơi nhíu mày thế nhưng cũng không nói cái gì.

 

Mã phu nhân thân thiết hỏi một câu: “Lâm thần y, con gái tôi chắc sẽ không để lại di chứng gì về sau chứ?”

 

“Cái này… cái này sao…” Lâm Tiểu Nhan nhíu mày, nhất thời không biết trả lời sao, dù sao thì cô ta cũng không biết tình huống cụ thể của Bạch Như Ca như thế nào, căn bản là cô ta không biết gì hét.

 

Có điều phản ứng của cô ta cũng rất nhanh, nheo mắt lại trả lời: “Cái này rất khó nói, còn phải xem kết quả phẫu thuật nữa.”

 

“Những việc có thể làm tôi cũng đã làm rồi còn về tình hình cụ thể như thế nào thì tôi cũng không nắm rõ.”

 

Cô ta đơn giản là nói vài câu liền đem hết trách nhiệm đẩy đi không còn một mảnh, ý cô ta là cô ta đã châm cứu xong rồi còn những thứ khác thì cô không thể khống chế được.

 

Trong lòng Mã phu nhân vẫn bắt an vô cùng: “Cái đó, Lâm thần y con gái tôi sẽ không gặp nguy hiểm nữa phải không?”

 

“Khẳng định là không gặp nguy hiểm gì nữa.”

 

Không đợi Lâm Tiểu Nhan lên tiếng, Mã Gia Thành không vui mà ngất lời vợ mình: “Lâm thần y đã nhặt một mạng của con bé trở về, ngay cả từ Quỷ Môn quan mà cũng đã cứu về được, hơn nữa tình huống bây giờ cũng đã ổn định lại rồi sao lại còn gặp nguy hiểm gì nữa chứ?”

 

Mã Gia Thành khiển trách một câu: “Lời này của bà là đang nghỉ ngờ y thuật của Lâm thần y đó.”

 

“Mã phu nhân, bà yên tâm đi.”

 

Kim Ngưng Băng cũng cười một tiếng: “Chúng tôi sẽ để Lâm thần y bố trí, phẫu thuật nếu như xảy ra biến có gì thì cô ấy sẽ ra tay…”

 

Lâm Tiểu Nhan không ngờ tới mình lại không thể thoát thân được lập tức cũng chỉ có thể gật gật da đầu đang tê dại của mình một cái… Bảy giờ tối Tống Hồng Nhan cùng với Diệp Phi ngồi ở nhà hàng Ngũ Hồ, gọi hai phần bò bít tết và một bình rượu vang.

 

Điện thoại di động của cô khẽ rung lên, cầm lên liếc mắt nhìn qua, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Phi: “Vụ tai nạn xe cộ đã được đưa lên bảng tin rồi này.”

 

“Cô gái mà cậu cứu tên là Bạch Như Ca, tuần trước mới tốt nghiệp Cambridge trở về, là con gái của ông trùm internet Mã Gia Thành.”

 

Ngón tay của cô khẽ ấn một cái: “Đáng tiếc, công lao của cậu đã bị người ta cướp mắt rồi.”

 

Diệp Phi lấy điện thoại liếc mắt một cái, thấy phần tiêu đề của tin tức: “Thiên kim Mã gia gặp tai nạn xe tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, một cô hộ sĩ đã dùng chín cây châm cứu cô ấy từ bờ vực sinh tử.”

 

Ở phái dưới kèm theo ảnh của Lâm Tiểu Nhan, đang mặc bộ đồ hộ sĩ, tay càm ngân châm, vô cùng hăng hái.

 

Nội dung tin tức không hề tiếc rẻ gì mà ca ngợi cô hộ sĩ nhỏ bình thường không thể hiện tài năng của mình, thế nhưng vào thời khắc mắu chốt đã cứu được thiên kim của Mã gia.

 

Những người biết chuyện còn tiết lộ Mã gia còn dùng một trăm nghìn vạn để tạ ơn.

 

Trên mạng ai nấy đều thi nhau tán thưởng, mọi người đều hét lên chị gái thật lợi hại, lượng theo dõi weibo của Lâm Tiểu Nhan cũng tăng thêm mười máy vạn.

 

Danh lợi gấp bội.

 

Diệp Phi thoáng nở nụ cười, cắt miếng bò bít tết cắn một miếng, hoàn toàn không để ý đến chuyện này.

 

“Bình tĩnh như vậy sao?”

 

Đôi môi đỏ mọng của Tống Hồng Nhan khẽ mở, nhấp một ngụm rượu vang đỏ cười nói: “Một trăm nghìn vạn, ân huệ to lớn, bị người ta cướp mắt, không tức sao?”

 

“Có một vài thứ cướp cũng không được.”

 

Diệp Phi cười cười: “Cô ta nuốt vào nhưng rất nhanh sẽ phải trả lại cả vốn lẫn lời mà thôi…”

 

“Thôi, quên đi, chúng ta uống nhiều rồi không thích hợp lái xe đâu.”

 

Sau khi ăn xong bữa tối, Tống Hồng Nhan kéo tay Diệp Phi đi ra ngoài , đến xe rồi mới vỗ đầu một cái: “Nếu không thì gọi tài xế vậy?”

 

“Nhưng chị không muốn ai làm phiền thế giới của cả hai chúng ta.”

 

Tống Hồng Nhan chu cái miệng nhỏ lẫm bẩm: “Hay là để chị lái cho, chị uống có bố chén, không say đâu mà.”

 

Đang nói chuyện, cô cầm chìa khóa mở cửa xe, ngồi vào ghế lái khởi động: “Lên xe, chị đưa cậu về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK