Tất cả mọi người đều khiếp sợ đối với lời Cầm Cầm nói.
Ban đầu tất cả mọi người đều cảm thấy lời của Cầm Cầm là vô căn cứ.
Hoặc là cảm thấy cô ta bị An Hạnh Nhi xúi giục.
Dù sao không ai tin tưởng cái chết của Pamela có liên quan đến Diệp Phỉ Văn.
Nhưng giờ phút này, Cầm Cầm đột nhiên nói có ghi âm, vẫn làm mọi người nửa tin nửa ngờ.
Cầm Cầm cũng không nhìn ánh mắt của mọi người, cô ta lấy di động trong quần áo ra, sau đó thao tác vài cái, điều chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất rồi mở đoạn hội thoại của mình và Diệp Phỉ Văn ra.
Diệp Phỉ Văn: Làm xong chưa? Cầm Cầm: Vẫn chưa, tôi không xống tay được.
Diệp Phỉ Văn: Pamela là mèo của tôi chứ không phải của cô, có gì mà không xuống tay được! Lập tức giết nó cho tôi, sáng mai tôi muốn thi thể nó xuất hiện ở trước mặt mình.
Cầm Cầm (giọng nói có phần nức nở): Cô chủ, Pamela làm gì sai mà cô lại làm vậy với nó? Diệp Phỉ Văn (giọng nói rõ ràng đã tức giận, còn có phần tàn nhẫn): Chuyện của tôi cần cô hỏi đến à?! Tôi giao việc cho cô, cô làm ngay cho tôi là được! Không làm được thì cút ngay cho tôi! Cầm Cầm (yên lặng thật lâu): Vâng.
Diệp Phỉ Văn: Đúng rồi, sau khi cô giết được Pamela thì đi đường từ sau vườn hoa hướng đến bể bơi, đường đó không có camera, sẽ không bị ai phát hiện.
Cẩn thận một chút, đừng cho bất cứ ai biết được.
Cầm Cầm: Vâng.
Diệp Phỉ Văn: Làm xong thì nói cho tôi một tiếng, đừng để tôi phải chờ lâu.
Câm Cầm: Vâng Đoạn ghi âm kết thúc.
Đôi mắt Cầm Cầm đã đỏ rực.
Cô thật sự không muốn vạch trần cô chủ.
Nhưng mà cô thật sự không còn cách nào khác.
Cô có hỏi ý kiến của em trai học luật, Bắc Văn Quốc thật sự có pháp luật bảo vệ thú cưng, thật sự có phán ngồi tù có thời hạn, chẳng qua bây giờ không quá thông dụng nên rất nhiều người không biết mà thôi.
Cũng may lúc trước cô sợ bị cô chủ truy cứu trách nhiệm nên đã ghi âm lại, em trai cô nói đoạn ghi âm này có thể giúp cô phủi sạch quan hệ, nếu thật sự phải truy cứu trách nhiệm pháp luật thì cũng là cô chủ gánh vác.
Cho nên cô chỉ có thể đưa ra ánh sáng.
Cô không thể ngồi tù, cũng không thể có hồ sơ phạm tội bị lưu lại, cô biết mình rất ích kỷ, chỉ là cô không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa...
Hơn nữa chuyện cô chủ thích cậu ba vốn chính là chuyện không đúng.
Thật sự nên bị ngăn cản từ sớm mới đúng! Cầm Cầm không ngừng an ủi chính mình, muốn trong lòng mình dễ chịu hơn một chút, muốn cho cảm giác tội lỗi vì mình phản bội cô chủ càng ít đi một chút.
Phòng khách lúc này.
Tất cả mọi người không nói được lời nào.
Không ai có thể nghĩ đến Diệp Phỉ Văn luôn luôn mềm yếu, chẳng may giết một con kiến cũng khóc nửa ngày lại làm chuyện ác độc thế này.
Còn là ác độc giết chết Pamela vẫn luôn ngoan ngoãn làm bạn bên người cô ta.
Hai mặt trái ngược thế này làm cho người ta không chỉ không chấp nhận được.
Trong lòng còn kìm nén phẫn nộ vô cùng.
Rõ ràng Diệp Thiện Nhân đang ở bờ vực bùng nổ.
Lúc nghe thấy file ghi âm đoạn hội thoại, ông ta quả thật không tin đó là con gái mình, quả thật không tin con gái mình sẽ nói ra lời ấy, làm ra loại chuyện ấy! Hai tay đang nắm chặt của ông ta cũng run lên.
Cả người run rẩy kịch liệt. truyện tiên hiệp hay
Ngay khi tất cả mọi người đều đang kìm chế, kìm chế không dám bộc phát cảm xúc.
Trên tầng hai.
Có tiếng bước chân đột ngột vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn thấy Diệp Phỉ Văn đang đi xuống từ cầu thang tầng hai, trên người là váy ngủ mềm mại màu trắng, sắc mặt thì trắng bệch vô hại.
Ai có thể liên tưởng cô gái trong đoạn ghi âm cung với Diệp Phỉ Văn ngoan ngoãn dịu dàng động lòng người ở trước mặt này là một.
Khoảnh khắc tất cả mọi người vẫn chưa có hành động gì.
Đôi mắt Diệp Phỉ Văn đột nhiên đỏ lên.
Bởi vì, cô ta nhìn thấy An Hạnh Nhi.
Nhìn thấy An Hạnh Nhi vẫn còn ở phòng khách nhà họ Diệp.
Đây là chuyện cô không thể chấp nhận được.
Đương nhiên.
Tất cả chuyên này đều là cô ta cố ý sắp xếp.
Pamela chết, hôm nay cố ý phát bệnh, cả chuyện bây giờ mới xuống nhà, tất cả đều là cô ta sắp đặt.
Cô ta biết rõ muốn đuổi An Hạnh Nhi đi, muốn ly gián quan hệ của An Hạnh Nhi và nhà bọn họ thì chuyện quan trọng nhất chính là làm cho bọn họ nảy sinh mâu thuẫn.
Cô đẩy tội làm Pamela chết lên người An Hạnh Nhi, cô biết rõ sẽ không ai tin tưởng, nhưng cũng sẽ không ai trách tội cô, chỉ nghĩ cô quá đau lòng, muốn trút cảm xúc ra.
Nhưng An Hạnh Nhi bị oan uổng thì nhất định sẽ phản kích, mà cô ta càng chứng minh mình trong sạch thì sẽ càng phản kích kịch liệt hơn, lại càng làm nhà bọn họ phản cảm cô ta hơn.
Một khi như thế.
Kế hoạch của cô sẽ thành công.
Cô thật đúng là lo lắng liệu An Hạnh Nhi có từ bỏ không.
Dù sao nghe nói An Hạnh Nhi không phải người thích gây chuyện thị phi, bị oan ức gì cũng tự mình chịu đựng, chẳng may cô ta thật sự nén giận giống như Đồng Vận Khiết lúc trước, vậy thì dù kế hoạch của cô thất bại nhưng cũng không uổng phí, ít nhất có thể làm An Hạnh Nhi khó chịu.
Có thể ăn hiếp người phụ nữ này cũng là một loại cảm giác thành tựu.
Nhưng hiển nhiên, kết quả bây giờ tốt hơn những gì cô nghĩ.
Ít nhất Đồng Vận Khiết còn biết nếu muốn tiếp tục an ổn ở lại nhà họ thì không thể khiến quan hệ của mọi người căng thẳng, nhưng hình như An Hạnh Nhu còn ngu xuẩn hơn Đồng Vận Khiết.
Uổng công cô còn tưởng An Hạnh Nhi có chỗ không giống.
Dù sao tuy rằng cô không đi tham gia hôn lễ của An Hạnh Nhi và anh ba nhưng cũng nhìn từ đầu đến cuối, mang theo cảm giác ghen tỵ, căm hận để xem xong, nhìn thấy An Hạnh Nhi đội mũ phượng, xinh đẹp khí phách như niết bàn sống lại, làm cô không thể không thừa nhận mình bị hoảng hốt trước khí thế của An Hạnh Nhi, nghĩ đến cảnh kia, cô lại căm hận vô cùng.
Bây giờ nghĩ lại.
Cũng chỉ là bộ đồ cưới của anh ba tăng thêm khí thế cho An Hạnh Nhi, trút bỏ bộ quần áo đi, An Hạnh Nhi không là cái gì cả! Suy nghĩ trong lòng Diệp Phỉ Văn trăm nghìn lần.
Nhưng vẻ mặt biểu hiện ra lại mộc mạc tinh khiết.
Chỉ đơn thuần là lúc này nhìn thấy An Hạnh Nhi thì mắt đỏ lên, dáng vẻ hoàn toàn không thể chấp nhận nổi: "Cô, sao cô ta vẫn còn ở đây..." Dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, thật sự không khác gì thỏ trắng, khiến người nhìn thấy là sinh ra ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
Đây là ô dù lớn nhất mà Diệp Phỉ Văn tìm đến cho mình từ khi nhỏ.
Một khi cô ta làm như vậy, tất cả mọi người sẽ theo cô ta, chiều cô ta vô điều kiện.
Lúc này.
Cũng sẽ như thế.
Diệp Phỉ Văn cứ yên lặng như vậy để chờ người nhà họ Diệp quan tâm, thậm chí là vội vàng lại đây giúp đỡ mình.
Thật ra từ khi rời khỏi bệnh viện về nhà, cô vẫn chưa từng ngủ.
Đương nhiên cũng không phát bệnh.
Cô đợi mọi người rời khỏi thì mở mắt, sau đó hỏi người giúp việc mới biết được An Hạnh Nhi không đi mà vẫn ở phòng khách.
Không cần nghĩ cũng biết cô ta đang làm sáng tỏ cho chính mình.
Thời điểm kia cô còn mừng thầm.
Cô cố ý dành chút thời gian để An Hạnh Nhi biểu diễn sau đó xuất hiện dưới thời cơ thích hợp, hoàn toàn làm cho An Hạnh Nhi trở thành trò hề, hoàn toàn làm cho người trong nhà mất hết thiện cảm đối với An Hạnh Nhi.
Cứ như thế.
Cô có thể dễ dàng chia rẽ An Hạnh Nhi và anh ba.
Đúng.
Cô thích anh ba của mình.
Là phụ nữ thích đàn ông.
Mà cô, tuyệt đối không cho phép người phụ nữ nào có được anh!