Trên đường phố rộng lớn.
Bởi vì đêm tối cho nên xe cũng càng lúc càng thưa thớt.
An Hạnh Nhi nắm chặt lấy tay vịn, cảm nhận được chiếc xe đang gia tăng tốc độ.
Đối mặt với nguy hiểm.
Cô vẫn sẽ khẩn trương, căng thẳng, cô đang cố gắng giữ vẫn bình tĩnh.
Cô hỏi Hồ Phong: “Có thể cắt đuôi được không?”
“Rất khó.” Hồ Phong nói: “Tôi cảm thấy không chỉ có một chiếc xe đang theo dõi chúng ta.”
Rõ ràng là sắc mặt của An Hạnh Nhi hơi thay đổi.
“Mợ chủ, cô ngồi cho thật chắc.” Hồ Phong đột nhiên lại đạp chân ga.
An Hạnh Nhi liền cảm thấy dây an toàn bỗng nhiên lại thắt chặt.
Cô cắn răng để cho mình duy trì sự bình tĩnh.
Chiếc xe hơi như điên cuồng chạy trên đường phố.
Chiếc xe ở đằng sau bởi vì Hồ Phong tăng tốc mà cũng đuổi theo không buông.
Thậm chí là càng lúc càng nhanh.
Hồ Phong đột nhiên lại rẽ một cái.
Nếu như không phải là dây an toàn đang bảo vệ cho cô, cô cảm thấy có lẽ là mình đã bị bay ra ngoài rồi.
Cô kiểm soát không cho mình kêu to.
Nghe thấy Hồ Phong nói vừa nhanh vừa vội: “Mợ chủ gọi điện thoại cho anh Diệp đi.”
Lúc này rốt cuộc An Hạnh Nhi đã hiểu không có sự viện trợ thì rất khó thoát thân.
Cô vội vàng tìm điện thoại trong túi xách.
Dưới tay lái điên cuồng của Hồ Phong, cô phải phí sức một hồi lâu mới có thể gọi điện thoại cho Diệp Thương Ngôn.
Ở bên kia vang lên tiếng đỗ chuông rất lâu mới có người kết nồi.
Lúc kết nồi, rõ ràng có thể nghe thấy âm nhạc ồn ào ở bên trong, sau đó lại từ từ nghe thấy giọng điệu cà lơ phất phơ của Diệp Thương Ngôn: “cô chủ An, có chuyện gì muốn nói?”
Rõ ràng là mang theo cảm xúc.
Lúc này, An Hạnh Nhi cũng không có khả năng so đo với Diệp Thương Ngôn, cô vội vàng nói: “Diệp Thương Ngôn, tôi với Hồ Phong bị người ta theo dõi rồi…a!”
An Hạnh Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng.
Bởi vì Hồ Phong thắng xe gấp một cái.
Điện thoại di động của cô rơi xuống đất.
Hồ Phong vội vàng nói: “Mợ chủ phải chú ý giữ vững thân thể.”
“Được rồi.” An Hạnh Nhi lên tiếng.
Lúc này cô vội vàng khom người xuống nhặt điện thoại trên mặt đất.
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút gấp gáp của Diệp Thương Ngôn, anh đang gọi cô: “An Hạnh Nhi, An Hạnh Nhi.”
“Tôi không sao.” An Hạnh Nhi vội vàng trả lời: “Ở phía sau có mấy chiếc xe đang đuổi theo chúng tôi, Hồ Phong nói rất khó đề có thể cắt đuôi bọn họ, tôi đoán có thể là Có Quân Tường…”
“Em đưa điện thoại cho Hồ Phong đi.” Sau khi Diệp Thương Ngôn kích động máy giây, hiển nhiên đã hoàn toàn bình tĩnh.
An Hạnh Nhi vội vàng mở loa ngoài, đưa điện thoại đặt ở bên tai của Hồ Phong.
“Diệp Thương Ngôn, anh nói đi, Hồ Phong có thể nghe được.” An Hạnh Nhi lớn tiếng nói với điện thoại.
Diệp Thương Ngôn nói: “Hiện tại vị trí cụ thể của cậu đang ở đâu?”
“Đường Nam Viên, vừa mới qua khỏi ngã tư đường, trước mắt có ba chiếc xe đang đuổi theo chúng tôi, dựa vào tốc độ đuổi theo tôi của bọn họ, tôi nghi ngờ là bọn họ muốn trực tiếp đụng vào xe, bây giờ tôi miễn cưỡng lắm mới có thể tránh khỏi sự va chạm của bọn họ, nhưng mà nếu như đối phương lại tăng thêm người, tôi rất khó đảm bảo là mình có thể toàn thân trở ra…”
Bỗng nhiên xe lại rẻ ngoặc một cái.
An Hạnh Nhi ôm chặt ghế sau xe, không làm cho điện thoại bị rơi mắt một lần nữa.
“An Hạnh Nhi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên lại gọi cô.
“Tôi đây tôi đây.” An Hạnh Nhi vội vàng trả lời, giờ phút này cô cũng sợ hãi bởi vì có nguy hiểm.
“Bây giờ em nhanh chóng mở định vị ra đi, chia sẻ qua cho tôi, sau đó cứ duy trì điện thoại ở trạng thái trò chuyện, tôi phải biết tình huống của hai người bắt cứ lúc nào.”
“Được.” An Hạnh Nhi đáp lời.
Lúc này, cô cũng dựa theo phương thức của Diệp Thương Ngôn mà nhanh chóng mở định vị rồi chia sẻ qua cho Diệp Thương Ngôn.
Bên kia không có âm thanh của Diệp Thương Ngôn nữa.
Dù là vẫn luôn duy trì trạng thái trò chuyện, nhưng mà lại không có âm thanh.
An Hạnh Nhi cũng không biết là lúc này Diệp Thương Ngôn đang làm cái gì, làm sao có thể cứu bọn họ, hoặc là… có thể cứu bọn họ hay không.
Lúc này, cô cũng không có tâm tư để suy nghĩ quá nhiều.
Rõ ràng là chiếc xe ở đằng sau điên cuồng đến mức kinh người, nếu không cần thận thì cô với Hồ Phong sẽ thịt nát xương tan.
Như vậy.
Hồ Phong vẫn luôn điên cuồng lái xe, hồi hộp chấn động, An Hạnh Nhi cảm thấy là có quay phim cũng chẳng dám quay như vậy.
Thậm chí còn có nhiều lần cô cảm thấy chiếc xe ở đằng sau sắp đụng vào rồi.
Nhưng mà đến thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đều bị Hồ Phong tránh thoát.
Cô nghĩ là.
Nếu như không phải là Hồ Phong, nếu đổi thành một người khác thì có lẽ là đã chết mười nghìn lần rồi.
Cô tập trung lực chú ý, không dám phân tâm một giây nào.
Ở bên kia điện thoại đột nhiên lại vang lên tiếng nói quen thuộc của Diệp Thương Ngôn, anh nói: “Hồ Phong.”
*Tôi đây.” Hồ Phong vô cùng cung kính.
An Hạnh Nhi thật sự rất mà Hồ Phong lại có thể nói chuyện với Diệp Thương Ngồn.
ội phục, lúc này đang chăm chú lái xe còn dưới tình huống nguy hiểm như vậy “Đến giao lộ tiếp theo rẽ phải, đi thẳng, chạy đến đường Hàn Lâm, cậu cứ chạy đi, tôi sẽ cho người đón cậu, tôi sẽ cho người đón ở đầu đường và cuối đường, chặn đám người đang đuổi theo sau lưng của mọi người.”
“Được.” Hồ Phong gật đầu.
Không hề do dự, cứ chạy theo lộ trình của Diệp Thương Ngôn đã dặn dò.
Ở bên kia không có bất cứ âm thanh gì nữa.
Mặc dù lúc này có thể khẳng định là Diệp Thương Ngôn đang giúp cô, nhưng mà… Diệp Thương Ngôn lạnh lùng làm cho cô cảm thấy có cảm giác không nói thành lời.
Cô mím môi.
Vốn dĩ có thể giúp cô là đủ rồi.
Bọn họ chỉ là mối quan hệ kết hôn trên danh nghĩa.
Cô cũng không cần cầu xin Diệp Thương Ngôn, nhưng mà… cái tên này cũng quá lạnh lùng.
Ngay cả một lời an ủi cũng không có.
Cho dù là quan hệ hợp tác, người hợp tác sắp chết rồi, vậy mà anh cũng không thể quan tâm một chút được nữa hả?
*“Haiz!” An Hạnh Nhi đột nhiên lại thất thần thở dài.
Cô đột nhiên cảm thấy chiếc xe lắc lư kịch liệt.
Hồ Phong nghiêm túc nói: “Lại tăng thêm một chiếc.”
An Hạnh Nhi cũng có thể nhìn thầy từ bên phải.
Hiển nhiên là lúc nãy do né chiếc xe ở bên phải, cho nên Hồ Phong rẽ thật nhanh.
Có hơi chênh lệch với phương hướng mà Diệp Thương Ngôn đã nói.
Hồ Phong nói với phía điện thoại: “Anh Diệp.”
Ở bên kia không có câu trả lời.
Hồ Phong lại mở miệng nói: “Anh Diệp.”
Lúc này, An Hạnh Nhi khẩn trương không chịu được.
Sẽ không phải là Diệp Thương Ngôn để điện thoại di động qua một bên đó chứ?
Lúc này.
Vào lúc nguy hiểm như thế, sao anh có thể lơ là như vậy.
“Diệp…”
“Hồ Phong, cậu nói đi.” Bên kia truyền đến âm thanh lạnh lùng của Diệp Thương Ngôn.
Trong giọng nói rất tỉnh táo, hoàn toàn không nghe thấy nữa điểm cảm xúc.
Hoàn toàn không có vẻ khẩn trương và lo lắng.
“Hiện tại có bốn chiếc xe, mới vừa tăng thêm một chiếc, nó khiến tôi không thể không đi lệch với phương hướng mà anh đã nói. Hơn nữa, hiện tại phát hiện có chút lực bắt tòng tâm, nếu như bọn họ cứ tiếp tục tần công cùng một lúc, có thể là tôi sẽ không tránh thoát kịp.” Hồ Phong báo cáo tình huống hiện tại.
Âm thanh cũng vô cùng tỉnh táo.
“Cậu cứ dựa theo hướng đi của cậu, không cần phải để ý đến vấn đề lộ tuyến đâu, chỉ cần đảm bảo hai người tuyệt đối an toàn, kiên trì năm phút, tôi sẽ đến đó.” Diệp Thương Ngôn dặn dò.
“Vâng.”
Bên kia lại không có âm thanh.
Lúc này, An Hạnh Nhi cảm thấy Hồ Phong điên cuồng tăng tốc không có phương hướng, chỉ là muốn bỏ rơi những chiếc xe ở phía sau một cách điên cuồng.
Trên đường phó, cảnh tượng kinh động lòng người như thế này lại được trình diễn.
“Mợ chủ, cần thận.” Hồ Phong đột nhiên lại hét to một tiếng.
An Hạnh Nhi cũng đã nhìn thấy chiếc xe màu đen vừa mới bị bỏ rơi lúc nãy, giờ phút này lại giống như điên mà chạy tới từ một phương hướng khác, cộng thêm ba chiếc xe đang đuổi theo ở phía sau, Hồ Phong căn bản không có đường lui.
Cô cứ trơ mắt nhìn chiếc xe cách cô càng ngày càng gần.