Trùng sinh sống lại, ngay cả giờ phút đi gặp cái chết cô cũng không để mình khóc, cố gắng chịu đựng, ép buộc bản thân mình phải chịu đựng, nhưng giờ phút này không biết vì sao lại ấm ức như thế, luôn cảm thấy khó chịu.
"Em còn khóc nữa thì tôi sẽ hôn em." Diệp Thương Ngôn tỏ ra không còn cách nào khác.
Anh bắt đầu đe dọa.
Chính là bày ra, dáng vẻ dữ dằn.
Nước mắt của An Hạnh Nhi càng chảy ra nhiều hơn.
Diệp Thương Ngôn thật sự, cả người đều hoảng loạn rồi.
Anh kéo tay nhỏ của An Hạnh Nhi: "Nếu không thì em đánh tôi hai cái đi."
An Hạnh Nhi rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Diệp Thương Ngôn.
"Rốt cuộc là em còn muốn khóc bao lâu nữa?" Diệp Thương Ngôn đưa tay không ngừng lau nước mắt giúp cô.
Càng lau càng nhiều.
"Chỉ hôn em có mấy cái, cũng không phải tôi không chịu trách nhiệm, em khóc cái gì chứ." Diệp Thương Ngôn thật sự hơi suy sụp.
Sao người phụ nữ này lại khó dỗ dành thế chứ.
Tính tình không khỏi cũng hơi nóng nảy.
Là bởi vì không biết làm thế nào mới dỗ được cô, nên tự nổi giận với chính bản thân mình.
"Ai bắt anh chịu trách nhiệm đâu." An Hạnh Nhi nghẹn ngào nói.
Vào lúc này, cuối cùng cô cũng kiếm chế được một chút nước mắt.
Diệp Thương Ngôn thấy An Hạnh Nhi hơi ngừng lại, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Có phải anh chưa từng dỗ dành phụ nữ bao giờ đúng không?!" An Hạnh Nhi khống chế cảm xúc, hỏi anh.
Hoàn toàn không biết cách dỗ dành mà!
"Nếu chưa thì sao?" Diệp Thương Ngôn tức giận nói.
"Anh có nhiều phụ nữ như vậy đều không cần dỗ sao?"
"Không cần."
An Hạnh Nhi như tin như không.
Dường như Diệp Thương Ngôn không muốn nói nhiều tới đề tài này, anh chuyển sang chuyện khác: "Bây giờ không khóc nữa à?"
An Hạnh Nhi vẫn còn hơi ngượng ngùng.
Rõ ràng không quen Diệp Thương Ngôn, nhưng không biết vì sao lại có thể khóc tới mức ngu ngốc như vậy ở trước mặt anh.
Thật giống như đem hết ấm ức cả đời trước và đời này của mình đều phát tiết hết ra ngoài, khóc đến mức vô cùng sụp đổ.
"Không khóc nữa thì chúng ta nói về chuyện giữa em và Cố Quân Tường đêm nay đi." Vẻ mặt của Diệp Thương Ngôn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
An Hạnh Nhi mím môi.
Cô cũng biết đêm nay cô hơi ngu ngốc.
Thật ra.
Không phải cô không đoán được sẽ xảy ra kết quả như thế này, tự đi một mình chính là để kiểm tra xem giới hạn của Cố Quân Tường tới đâu?!
Xem ra, Cố Quân Tường cũng không khó đối phó giống như cô nghĩ.
Nhanh như vậy, anh ta đã xé toang tất cả mặt nạ ngay ở trước mặt cô.
"Có chuyện gì đáng nói đâu." An Hạnh Nhi thản nhiên nói.
Lần này cô bị chó cắn.
Lần sau, cô muốn đánh gãy luôn chân chó!
"Cố Quân Tường là người như thế nào, chắc bây giờ Cô chủ An đã rõ ràng rồi chứ?" Diệp Thương Ngôn nhướng mày lên.
"Không thể rõ ràng hơn nữa." An Hạnh Nhi nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy sau này, có phải Cô chủ An nên cách xa Cố Quân Tường ra một chút đúng không?"
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn: "Không có sau này."
Cô sẽ không bao giờ để Cố Quân Tường tới gần mình nửa bước.
"Nhỡ có thì sao?" Rõ ràng Diệp Thương Ngôn hơi hùng hổ dọa người.
"Anh muốn nói gì?!" Mặt An Hạnh Nhi hơi trầm xuống.
"Hồ Phong." Cánh môi Diệp Thương Ngôn khẽ mở: "Đai đen Taekwondo hạng chín, huy chương Kim Long Sanda, lần trước còn vô địch giải quyền anh toàn quốc."
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Có đôi cô thật sự không hiểu Diệp Thương Ngôn.
"Sau này, anh ta chính là vệ sĩ riêng của em." Diệp Thương Ngôn nói.
Nói ra, vẫn khiến An Hạnh Nhi hơi kinh ngạc.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn nói nhiều như vậy, chỉ là muốn cho cô một người vệ sĩ riêng để bảo vệ mình.
Tim, không hiểu sao lại đập mạnh.
"Lần này Cố Quân Tường thất bại thì sẽ có lần tới, tôi cảm thấy không phải lần nào tôi cũng có thể xuất hiện kịp thời được." Diệp Thương Ngôn tỏ ra rất nghiêm túc, dáng vẻ kia chính là để người ta không thể từ chối được: "Mà tôi cũng không muốn bởi vì Cô chủ An mà phá hủy quan hệ giữa chúng ta. Quan hệ hợp tác."
An Hạnh Nhi giật mình.
Thì ra, sở dĩ Diệp Thương Ngôn sắp xếp như vậy là bởi vì nếu cô lên giường với Cố Quân Tường thì anh sẽ mang tiếng là bị cắm sừng, cho dù quan hệ của bọn họ có như thế nào thì đàn ông cũng không thể chấp nhận được chuyện như vậy, đây là vấn đề tôn nghiêm. Càng quan trọng hơn là, bây giờ bọn họ đang hợp tác đôi bên cùng có lợi, một khi cô ở bên Cố Quân Tường một lần nữa thì đồng nghĩa quan hệ hợp tác giữa bọn họ cũng sẽ kết thúc.
Diệp Thương Ngôn bỏ ra nhiều tiền vào hôn lễ của bọn họ để thông báo với thiên hạ như vậy, nếu mới có vài ngày đã mỗi người đi một ngả, có lẽ sẽ hối hận chết mất.
Tóm lại.
Chuyện đêm này giữa cô và Cố Quân Tường quả thực sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều lợi ích của Diệp Thương Ngôn, cho nên đây là lý do anh phát cáu.
Có lý do để trút giận lên trên người cô.
Nghĩ rõ ràng những thứ này rồi, An Hạnh Nhi cũng không còn từ chối nữa, cô nói: "Được, mỗi tháng hết bao nhiêu tiền để tôi thanh toán."
Hiển nhiên.
Một tia rung động vừa rồi cũng biến mất.
Giữa cô và Diệp Thương Ngôn, nên nói chuyện giao dịch chứ không nói tình cảm.
"Tiền thì không cần, Cô chủ An chỉ nhớ kỹ phải vì tôi mà thủ thân như ngọc là được." Diệp Thương Ngôn chững chạc đàng hoàng nói.
An Hạnh Nhi im lặng.
Mặc dù lời này của Diệp Thương Ngôn chỉ là vì suy nghĩ đến lợi ích của nhau, nhưng sao nói ra từ miệng con hàng này, lại cảm thấy... Mập mờ không rõ.
Cô gật đầu: "Được."
"Đổi lại." Diệp Thương Ngôn khẽ mấp máy môi mỏng.
An Hạnh Nhi nhìn anh.
"Tôi cũng sẽ giống như vậy."
An Hạnh Nhi nhướng mày: "Anh có thể làm được sao?"
"Vì Cô chủ An, tôi có thể."
"..." Nhưng cô không hề ép buộc anh.
Nhưng, vì để hợp tác giữa bọn họ tốt hơn.
Có thể làm được chuyện này, đương nhiên là càng tốt.
Cho nên, cô không hề từ chối.
Cô nói: "Không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi rồi."
"Em cũng không hỏi xem vì sao đột nhiên tôi lại quay lại à?" Dường như Diệp Thương Ngôn hơi bất mãn.
Có đôi khi An Hạnh Nhi thật sự cảm thấy Diệp Thương Ngôn rất ngây thơ.
Anh đột nhiên trở về, chắc chắn là có chuyện của anh, cô không có hứng thú muốn biết.
"Bởi vì, tôi cho rằng em cần tôi." Diệp Thương Ngôn nói ra từng chữ.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
"Không phải An Tầm chết rồi ư?" Diệp Thương Ngôn hỏi.
"Tôi không có tình cảm gì với cô ta." An Hạnh Nhi nói thẳng: "Cô ta chết cũng là do cô ta gieo gió gặt bão, tôi không quan tâm."
Diệp Thương Ngôn cứ nhìn cô như vậy.
Đột nhiên nhìn cô thật lâu.
An Hạnh Nhi cũng không hề che dấu chút nào: "Diệp Thương Ngôn, tôi cũng không phải người lương thiện gì, đối với người không tốt với tôi, tôi không hiểu ý từ nương tay."
"Đây là em đang nhắc nhở tôi cái gì sao?" Diệp Thương Ngôn nhìn cô.
Mang theo ánh mắt dò xét, nhìn người phụ nữ này, thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Nếu như anh nhớ không lầm.
Đã từng có một con chó nhỏ chết ở trước mặt cô, cô còn khóc đến mức tắt thở, bây giờ một mạng người sống sờ sờ như vậy mà cô lại rất bình tĩnh.
"Tôi đang tự khuyên nhủ chính bản thân mình." An Hạnh Nhi nói ra từng chữ: "Nhất định phải báo thù rửa hận."
"Chỉ vì Cố Quân Tường trộm người, cho nên em liền hận đến mức này."
"Không." Đôi mắt An Hạnh Nhi nhíu chặt: "Tôi và Cố Quân Tường có thâm cừu đại hận... Không đội trời chung!"
Rốt cuộc.
Người phụ nữ trước mắt này còn là người phụ nữ trong trí nhớ của anh kia sao?!
"Anh hối hận khi hợp tác với tôi à?" An Hạnh Nhi hỏi.
Bởi vì mình tỏ ra máu lạnh, cho nên anh bắt đầu chất vấn ư?!
Trên thực tế.
Cô đã lựa chọn hợp tác với Diệp Thương Ngôn nên cô thật sự không muốn giấu diếm anh cái gì.
Nếu anh không tiếp nhận được, cô sẽ không ép buộc.
"Không." Diệp Thương Ngôn lắc đầu, cất giọng nói trầm thấp từ tính: "Cô chủ An, có một ngày em sẽ biết, tôi rất yêu tính cách... Ghét ác như thù của em!"