Biểu cảm cô rất vô tội.
"Tên nhóc đó, vận may tốt, vốn chỉ là chơi chơi, tôi và ba nó cũng không ôm quá nhiều hy vọng." Vân Vũ Phương nói bình thản: “Lại không ngờ vậy mà cùng được chọn với Quân Tường."
Nói có vẻ khiêm tốn.
Nhưng lại làm mất mặt Cố Quân Tường.
Nghê Hồng nói Cố Quân Tường bỏ ra nhiều công sức, mà lời của Vân Vũ Phương thì là tùy ý chơi chơi.
Một người bỏ ra nhiều công sức lại bằng hạng một người chơi chơi cho có.
Không phải đang nói, Cố Quân Tường thua Diệp Thương Ngôn một bậc sao!
An Hạnh Nhi không khỏi cười thầm.
Nếu Vân Vũ Phương chỉ là vô tình thì coi như thôi, còn nếu thật là cố ý, miệng lưỡi này, thật là ghê gớm!
Vài câu thôi, đã quét sạch mặt mũi người nhà họ Cố.
Cũng may Nghê Hồng biết xã giao, nếu chủ đề nói chuyện không tốt cho mình, tự nhiên sẽ không lại nhiều lời, bà ta vội vàng kéo con gái mình: “Đúng rồi Bích Trâm, không phải con có chuyện nói với Hạnh Nhi sao?"
Vốn dĩ hôm nay Cố Bích Trâm không muốn tới.
Trên mặt bầm xanh tím, tuy được thợ trang điểm che lại, nhưng vẫn không muốn tới xin lỗi An Hạnh Nhi!
Nhưng không chống được cha mẹ ép buộc, phải tới chỗ này.
Vốn dĩ còn muốn xem mẹ cô ta khiến mẹ An Hạnh Nhi mất mặt như thế nào, lại không ngờ hoàn toàn bị đè xuống, thậm chí bây giờ, nhà bọn họ cũng bị đâm chọt.
Trong lòng giận dữ, còn muốn cô ta giải thích.
Cô ta khó chịu vặn vẹo người, rõ ràng là bài xích.
Nghê Hồng ở sau lưng Cố Bích Trâm nhéo cô ta một cái.
Cố Bích Trâm nhịn đau, tiểu thư nhà thượng lưu sao có thể đánh mất hình tượng trước mặt người khác.
Cô ta giữ nụ cười, nghe mẹ cô ta nói: “Ngày hôm qua Bích Trâm không hiểu chuyện, chỉ là trẻ con ghen tị thôi, cảm thấy anh mình bị Hạnh Nhi cướp đi, cho nên nói vài câu bốc đồng, chọc Hạnh Nhi không vui, đứa nhỏ này ở nhà áy náy cả một ngày, nói nhất định phải gặp mặt giải thích trực tiếp với Hạnh Nhi."
An Hạnh Nhi thật là hơi khâm phục Nghê Hồng.
Một câu nói đã đạt được mấy ý.
Một mặt nói tình cảm Cố Quân Tường và cô tốt, chọc em gái ghen tị, mặt khác còn nói con gái mình lương thiện, sợ người khác giận, cho nên mặc kệ đúng sai đều phải giải thích.
An Hạnh Nhi không tỏ vẻ gì nhìn Nghê Hồng biểu diễn.
Giờ phút này Cố Bích Trâm cũng không thể không giả bộ đáng thương, chủ động nói với An Hạnh Nhi: “Chị Hạnh Nhi, xin lỗi chị, cũng là vì sợ anh trai bị chị cướp đi, mới nói mấy lời chói tai đó. Em biết sai rồi, rõ ràng là chị gả cho anh em, không phải chị cướp anh ấy đi, mà em thì lại có thêm một người yêu thương em, em nên vui mới đúng."
Mấy lời buồn nôn này An Hạnh Nhi nghe còn muốn chịu không nổi, không biết sao Cố Bích Trâm có thể nói ra được.
Năm đó cô cũng là bị Cố Bích Trâm lừa như vậy, nghĩ cô ta chỉ là hơi tùy ý, nhưng tấm lòng không xấu. Truyện Đô Thị
Giờ mới biết, cô gái này xấu xa tới mức trong bụng đều đen.
An Hạnh Nhi cũng bày ra gương mặt hiền lành: “Thật ra chị cũng biết em không có ý gì."
Trong mắt Cố Bích Trâm hiện lên một tia châm chọc.
Dù cô ta không thích giải thích với Hạnh Nhi, nhưng Hạnh Nhi dễ tin như vậy khiến cô ta rất khinh thường.
Chờ An Hạnh Nhi gả vào nhà họ, cô ta nhất định cho An Hạnh Nhi đẹp mặt!
"Chỉ là… Bích Trâm ném điện thoại của Tư Tư, thì thật là em không đúng." An Hạnh Nhi trực tiếp nói ra chuyện ngày hôm qua.
Nét mặt Cố Bích Trâm đơ ra.
An Hạnh Nhi điên rồi sao?
Chuyện này vậy mà nói ra trước mặt người lớn của tứ đại gia tộc.
"Cái gì?" Lúc này Hạ Trung Kiên nghe tên con gái mình, kinh ngạc thốt ra.
"Chú Hạ, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ. Vốn không có gì, dù sao Bích Trâm nhỏ hơn chúng con, chúng con cũng không có so đo, nếu Bích Trâm đã xin lỗi rồi, vậy nên xin lỗi nhất chính là Tư Tư.” An Hạnh Nhi nói tự nhiên khí khái.