CHƯƠNG 137: THẬT SỰ LÀ DIỆP THƯƠNG NGÔN RẤT ĐẸP TRAI
An Hạnh Nhi cố gắng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Thương Ngôn.
Sức lực của cái tên Diệp Thương Ngôn này lớn quá, cô căn bản không thể động đậy.
Cô nhỏ giọng nói với Diệp Thương Ngôn, cắn răng nghiền lợi: “Diệp Thương Ngôn, rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”
“Chọn lễ phục giúp cho tôi đi.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi nhíu mày: “Không phải là anh đã chọn xong rồi hả?”
“Tôi chọn xong rồi lúc nào?” Diệp Thương Ngôn lại hỏi.
Cuối cùng đã nhìn thấy một người đàn ông không biết liêm sỉ là có thể đến mức nào.
Rõ ràng là nhân viên đã mang bộ âu phục mà anh lựa chọn xong đến trước mặt anh, nghe thấy lời nói của Diệp Thương Ngôn, nhân viên lại giống như con cua xấu hỗ tự động biến mát…
Khoảnh khắc này An Hạnh Nhi muốn bênh vực kẻ yếu cho nhân viên.
“Anh thích loại nào?” An Hạnh Nhi hỏi, cố gắng làm cho tâm trạng của mình ôn hòa.
Thật sự không muốn phải kéo dài thời gian với cái người này chút nào.
Lúc rời khỏi tòa nhà Quang Minh, vốn dĩ đã chậm hơn thời gian dự tính.
“Tôi thích như em.” Diệp Thương Ngôn trả lời.
Nói xong còn cười, mặt mày sáng lạn.
Có lẽ là Tần Thạc đứng ở bên cạnh đã nhìn không được nữa rồi, anh ta nhịn không được mà nói: “Liếc mắt đưa tình trên giường thôi có được không hả? Ở đây còn có một cầu độc thân đây này, ăn nhiều thức ăn cho chó dễ dàng biếng ăn lắm.”
An Hạnh Nhi bị Tần Thạc nói như vậy thì đỏ mặt.
Cô phản bác lại: “Anh còn độc thân hả?”
“Tôi đâu có vợ.”
“Anh có nhiều bạn giường như vậy, còn cố ý nói là mình độc thân.” An Hạnh Nhi cạn lời.
Tần Thạc là hoa hoa công tử điển hình, có phụ nữ nhiều vô số kể, nói tóm lại chính là… giống như Diệp Thương Ngôn vậy đó.
Khó trách mối quan hệ của hai người lại tốt như thế.
Đúng là nồi nào úp vung đấy.
“Tôi chỉ là cắp thận không cấp tim.” Tần Thạc còn nói với vẻ đương nhiên.
An Hạnh Nhi không muốn phản ứng Tần Thạc.
Đối với loại đàn ông như ngựa giống, nói chuyện tình yêu với anh ta quả thật chính là đàn gảy tai trâu.
Dù sao thì.
Mấy năm sau này cũng sẽ có một người phụ nữ làm cho anh sống không bằng chết.
Cô chuyển mắt nhìn Diệp Thương Ngôn: “Anh buồng tôi ra đi, để tôi chọn lễ phục giúp anh.”
“Được.” Diệp Thương Ngôn buông tay ra.
Gương mặt chờ mong.
An Hạnh Nhi không hiểu sao lúc này lại cảm thấy có chút áp lực.
Chính là cái loại cảm giác người khác cho bạn quá nhiều hi vọng, lo lắng mình làm không tốt.
An Hạnh Nhi thật sự cảm thấy là cái tên Diệp Thương Ngôn này rất biết mê hoặc lòng người.
Trong lúc bắt tri bất giác sẽ để bạn đi theo bước chân của anh.
Cô giữ vững sự bình tĩnh, nghiêm túc lựa chọn.
“Bộ này có được không?” An Hạnh Nhi chỉ vào bộ âu phục màu xám đậm, lên tiếng nói.
“Mắt nhìn của mợ Diệp thật tốt, đây chính là mẫu thiết kế chủ đạo của nhà thiết kế chúng tôi trong mùa này, nhưng mà bởi vì đường may quá hiện đại nên ngoại trừ minh tinh ra, có rất ít người có thể dám thử nó, nhưng mà thật ra thì bộ này mặc vào trong rất đẹp trai, đây chính là hiệu quả khi người mẫu của chúng tôi mặc vào.” Nói xong, nhân viên nhiệt tình mở tắm ảnh chụp tuần lễ thời trang trên máy vi tính.
An Hạnh Nhi nhìn thoáng qua.
Cô nói là: “Diệp Thương Ngôn mà mặc thì đẹp trai hơn anh ta.”
Không phải là cô đang khen Diệp Thương Ngôn.
Mà là cô tương đối nhạy cảm với thời trang, gần như là cô có thể kết luận kiểu dáng như thế nào sẽ thích hợp với người như thế nào.
Năm đó, cô phối quần áo cho Cố Quân Tường mà anh ta đã được truyền thông khen ngợi rất nhiều lần, nói Cố Quân Tường là người đàn ông đẹp trai nhất với các loại trang phục ở Thanh Thành.
Nhớ đến tất cả sự cố gắng của mình dành cho Cố Quân Tường, sự nỗ lực, đúng là bị chó ăn rồi.
“Xin nhận lời khen của vợ.” Trong giọng nói của Diệp Thương Ngôn dường như còn mang theo ý cười.
An Hạnh Nhi trợn trắng mắt, không thèm để ý.
Bây giờ không cần nghĩ cũng biết lúc này cái đuôi của Diệp Thương Ngôn đang muốn vễnh lên trên trời.
Cái tên này nếu như mà cho anh ta chút màu sắc thì anh ta sẽ mở cho bạn cả một xưởng nhuộm lớn.
Nhân viên thấy An Hạnh Nhi không trả lời, cô ta vội vàng khuấy động bầu không khí: “Cậu ba Diệp là người đàn ông đẹp trai nhất ở Thanh Thành chúng ta, đương nhiên là cái gì cũng đẹp trai rồi, cậu ba Diệp, làm phiền anh chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức đi lấy quần áo cho anh.”
Diệp Thương Ngôn khẽ gật đầu.
Lúc này lại quay qua nhìn An Hạnh Nhi: “Có qua có lại, để tôi chọn giúp em nha?”
“Không cần đâu, để tự tôi chọn.” An Hạnh Nhi từ chối.
Cũng không phải là không tin vào mắt nhìn của Diệp Thương Ngôn.
Dù sao thì bộ áo cưới lúc kết hôn của bọn họ thật sự làm cô phải kinh ngạc.
Nhưng mà bắt đầu so sánh, cô vẫn muốn tin tưởng bản thân mình hơn.
Diệp Thương Ngôn cũng không ép buộc cô, thế là liền chọn quần áo cùng với cô.
Tần Thạc đứng ở bên cạnh thật sự muốn nôn ra máu.
Hai cái người đó có thể đừng keo sơn như vậy được không hả.
Nhân dân cả nước đều biết hai người là vợ chồng, khoe khoang làm cái gì chứ.
“Cậu ba Diệp, âu phục của anh đã được chuẩn bị xong rồi, làm phiền anh di chuyển đến phòng thay quần áo, nhân viên của chúng tôi sẽ thay giúp cho anh.” Nhân viên cung kính lên tiếng nói.
Diệp Thương Ngôn khẽ gật đầu.
Anh đi theo bọn họ.
Lúc đi khỏi, thật ra thì An Hạnh Nhi đã chọn xong bộ lễ phục cho mình, cô đợi một lát nhân viên lại đi vào phòng thay quần áo với cô.
Vừa mới bước vào.
Liền nhìn thấy Đồng Vận Khiết đã thay xong.
Hai người nhìn thẳng vào nhau.
An Hạnh Nhi biết là mình không có khả năng trở thành bạn bè với Đồng Vận Khiết, thậm chí còn là mối quan hệ thù địch, đương nhiên cô cũng sẽ không dối trá chủ động chào hỏi với cô ta, cô với Đồng Vận Khiết cũng chỉ nhìn thoáng qua.
“An Hạnh Nhi.” Đồng Vận Khiết đột nhiên dừng bước quay đầu gọi cô.
An Hạnh Nhi cũng dừng bước chân.
*Tôi với Diệp Thương Hải chia tay rồi.”
An Hạnh Nhi nhíu mày, chậm rãi cười nhạt một tiếng: “Đó là chuyện của cô Đồng, không cần phải báo cáo với tôi làm gì.”
“Báo cáo cái gì chứ, đúng là trò cười mà.” Đồng Vận Khiết sa sầằm mặt lại: “Tôi nói cho cô biết bây giờ tôi đang độc thân, tôi có quyền theo đuổi tình yêu.”
“Cô độc thân không có nghĩa là người khác cũng độc thân, cô Đồng làm kẻ thứ ba dễ dàng bị sét đánh, tốt nhất là cô Đồng vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
“An Hạnh Nhi!” hai ba câu nói của cô đã kích thích Đồng Vận Khiết trở mặt trong nháy mắt.
An Hạnh Nhi trực tiếp đi ra.
Đúng là lời không hợp ý thì chẳng nói được bao nhiêu.
Huống hồ gì sau khi chọc cho người ta tức chết rồi sau đó xoay người đi khỏi mới chính là cảnh giới tối cao của tranh chấp.
Cô đi vào trong phòng thay quần áo thay lễ phục.
Đợi đến lúc cô thay xong đi ra ngoài.
Diệp Thương Ngôn cũng đã thay xong.
Lúc này, anh đang đứng trước gương, mặc trên người chiếc áo vest màu xám đậm với đường xẻ hai bên trông rất thanh lịch. Vạt áo trên âu phục điểm xuyến nút áo hình vỏ sò, nhìn khá đặc sắc, mang theo chút cảm giác cắm dục, đó là một phong cách đang rất thịnh hành hiện nay và thậm chí còn trong vài năm tới, một chiếc quần tây được cắt may hoàn hảo, ở phần thân dưới ôm lấy đôi chân rắn chắc của anh, trông anh càng thon thả và thẳng tắp, trông cao quý và không bị gò bó.
Vẻ ngoài và khí chất của Diệp Thương Ngôn thật sự có thể thỏa mãn ảo tưởng của tắt cả những người phụ nữ.
Cô cứ nhìn Diệp Thương Ngôn như thế, nhìn xung quanh Diệp Thương Ngôn, tất cả nhân viên đều lộ ra nụ cười ngốc nghếch, nhìn ánh mắt ái mộ của Đồng Vận Khiết đối với Diệp Thương Ngôn, cô ta không hề che giấu chút nào.
“Có đẹp không?” Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn hơi chuyền.
Dường như là ánh mắt của anh chỉ đặt tên người cô.
Cho dù bắt cứ lúc nào.
Cô cứ luôn cảm thấy là lúc mình nhìn anh chắc chắn là anh cũng đang nhìn mình.
Giờ phút này, đối mặt với ánh mắt chân thành của anh, dường như trái tim của cô có hơi dao động.
Cô nói: “Đẹp lắm.”
Thật sự rất đẹp.