Cô nói: "Thật ra thì muốn thu hút sự chú ý của một người đàn ông, không phải ở việc cô làm, mà là anh ấy để ý cô. Nếu như anh ta để ý cô, cô chỉ hắt hơi một cái anh ta cũng ân cần sốt sắng hỏi han, nếu không để ý cô, dù cô nằm liệt giường không dậy nổi thì anh ta cũng chỉ gửi chút tiền mừng cho phải phép thôi."
Sắc mặt Đồng Vận Khiết rõ ràng hơi khó coi.
Trước kia nghe nói An Hạnh Nhi là sản phẩm bất hạnh nhất của nền giáo dục xã hội thượng lưu, đối với chuyện đối nhân xử thế luôn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, không bao giờ cãi nhau với người khác. Nói dễ nghe một chút kêu ngọc khiết tùng trinh, hiền lương thục đức. Nói khó nghe một chút thì là ngu ngốc.
Mà bây giờ.
Người phụ nữ này rõ ràng đang công kích, tuy giọng thì nhẹ như mây, nhưng toàn bộ đều là châm chọc.
"Diệp Thương Ngôn theo quan điểm của tôi chính là kiểu biết nhận lỗi là tốt rồi. Những gì anh ấy từng làm trong quá khứ thì đã là quá khứ. Chỉ cần anh ấy có trách nhiệm với bản thân thì không liên quan đến tôi nữa, cho nên đối với quá khứ của cô và Diệp Thương Ngôn tôi không có hứng thú, càng không muốn so đo. Nhưng bây giờ, nếu tôi gả cho Diệp Thương Ngôn thì đó là tương lai của tôi. Mong cô Đồng đừng ăn mày quá khứ, cứ để nó qua!"
An Hạnh Nhi đang nói rõ cho Đồng Vận Khiết nhưng gì giữa họ đã là quá khứ thì cô không để ý, nhưng là từ nay về sau Diệp Thương Ngôn thuộc về cô!
Đồng Vận Khiết lạnh lùng nhìn An Hạnh Nhi.
Người phụ nữ này đang chế nhạo cô, vẫn còn ra oai với cô sao?!
"Cho nên, bây giờ cô đắc ý lắm phải không?" Đồng Vận Khiết cười lạnh hỏi cô.
Bởi vì lấy được Diệp Thương Ngôn, cho nên đắc ý không chịu nổi?!
"Cũng không phải, mà là thỏa mãn." An Hạnh Nhi cười: "Đắc ý là lấy được người ở chỗ mình không với nổi, mới có thể dương dương tự đắc. Thỏa mãn là bởi vì bình đẳng lẫn nhau, lại cùng thích nhau, cảm thấy hạnh phúc "
Cảm xúc Đồng Vận Khiết rõ ràng hơi khó kiểm soát.
Cho nên An Hạnh Nhi lại đang châm chọc cô ta, cô ta không có được Diệp Thương Ngôn cũng là bởi vì cô ta không xứng?!
"Đừng cho rằng địa vị của cô trong lòng Diệp Thương Ngôn rất cao. Diệp Thương Ngôn sẽ giết bất kì người nào ở bên cạnh anh ta chạm tới lợi ích cá nhân của anh ta, anh ta tuyệt đối không nương tay! Có một ngày cô sẽ biết, lời tôi nói sẽ được chứng minh!" Đồng Vận Khiết hung hãn nói, giọng rất nặng nề.
Khoảnh khắc đó An Hạnh Nhi đột nhiên cảm thấy, cô ta cũng không phải là đang lừa mình.
"Chúng ta cứ chờ xem!" Đồng Vận Khiết rời đi.
Bỏ đi cùng cơn giận!
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng cô ta.
Không thể phủ nhận, nội dung người phụ nữ này nói cho cô có lượng tin tức rất lớn.Diệp Thương Ngôn tàn nhẫn?
Tàn nhẫn đến mức có thể giết bất kì ai bên cạnh?
Diệp Thương Ngôn, rốt cuộc là ai?!
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện như con hắc mã này rốt cuộc có lai lịch ra sao?!
"Mợ ba." Người giúp việc đột nhiên từ phòng khách đi ra, chạy chậm tới tìm cô: "Bà chủ tìm cô có chút việc, nói là muốn đích thân xin lỗi cô."
"Được." An Hạnh Nhi đáp ứng một tiếng.
Lúc đó cũng không khỏi lẩm bẩm.
Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết cũng nhắc nhở cô về Diệp Phỉ Văn.
Người phụ nữ này... Rốt cuộc có vấn đề gì!
Cô đi theo người giúp việc về phía phòng Diệp Phỉ Văn.
Trước đây cô muốn mọi chuyện ổn thỏa, chưa từng gây rối, hơn nữa cứ chỗ nào có chuyện thì cô sẽ tránh thật xa.
Nhưng bây giờ không được.
Cô bây giờ, người không va chạm với mình thì mình không va chạm, một khi đã va chạm với cô, trời tru đất diệt!
An Hạnh Nhi gõ mở cửa phòng.
Vân Vũ Phương tự mình tới mở cửa, trên mặt mang theo nụ cười, tỏ ra rất là thân thiết: "Hạnh Nhi."
"Mẹ."
"Mau vào đi."
An Hạnh Nhi đi theo Vân Vũ Phương vào phòng.
Diệp Phỉ Văn bây giờ nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, trông vô cùng yếu ớt.
Cô ta thấy An Hạnh Nhi đi tới, vội vàng định ngồi dậy.
Người giúp việc thân cận đỡ cô ta, dựa lưng cho cô ta ngồi dậy.
"Chị ba, em muốn trực tiếp xin lỗi chị. Pamela thật sự không cố ý tới cào chị, chưa bao giờ nó như vậy..."
"Văn Văn không sao đâu, chị biết nó không cố ý. Em cũng đừng để trong lòng, chỉ là tai nạn thôi." An Hạnh Nhi dịu dàng mà rộng lượng.
Bất kể Diệp Phỉ Văn tồn tại là người thế nào.
Bản lĩnh bên ngoài, nên diễn thì phải diễn thôi.
"Nhưng em thấy áy náy." Diệp Phỉ Văn vẻ mặt đau lòng.
"Em cứ coi như chưa từng xảy ra là được." An Hạnh Nhi cười: "Nếu không phải bây giờ em nhắc lại thì chị đã quên rồi."
"Chị ba tốt thật." Diệp Phỉ Văn nói một cách chân thành, lại đột nhiên quay đầu nói với Vân Vũ Phương: "Mẹ, con có thể nói riêng vài câu với chị ba không."
"Được, hai đứa từ từ nói chuyện. Mẹ cũng hơi mệt, trở về phòng ngủ một chút, có chuyện thì gọi mẹ." Vân Vũ Phương gật đầu.
Giống như tất cả đều theo ý Diệp Phỉ Văn.
Diệp Phỉ Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Vũ Phương nói vài câu với An Hạnh Nhi, rồi rời khỏi phòng.
Sau khi rời đi, Diệp Phỉ Văn cũng bảo người giúp việc của mình ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Diệp Phỉ Văn giọng rất rất nhỏ, nàng nói:"Chị ba, anh ba em chưa từng thừa nhận người phụ nữ nào, ngay cả Đồng Vận Khiết cũng không thừa nhận, à... Em... Em không nói về mối quan hệ giữa Đồng Vận Khiết và anh ba..."
"Tôi biết." An Hạnh Nhi tỏ ra rất bình tĩnh: "Đồng Vận Khiết là bạn gái cũ của Diệp Thương Ngôn."
"Chị biết?" Diệp Phỉ Văn hơi kinh ngạc.
"Đồng Vận Khiết nói qua rồi."
"Chị không tức giận sao?"
"Không giận. Chuyện cũng đã qua, huống chi anh ba cô nhiều bạn gái như vậy, tôi so đo với từng người thì không phải tự làm mình giận đến chết à?"
"Chị độ lượng như vậy, khó trách anh ba em thích chị đến thế." Diệp Phỉ Văn cười rất ngây thơ.
An Hạnh Nhi cũng cười.
Cười để cô không nhìn ra, Diệp Phỉ Văn cố ý nói tới Đồng Vận Khiết, chỉ vì cố ý gây mâu thuẫn.
"Thật hâm mộ hai người." Diệp Phỉ Văn mang chút buồn bã: "Mẹ em nói em không được yêu đương, càng không thể kết hôn."
"Thật ra thì yêu nhau rồi cưới chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu gặp phải tên tồi tệ thì sẽ hối hận suốt đời." An Hạnh Nhi an ủi.
"Chị ba vừa nói như vậy, em đột nhiên cảm thấy em có ba mẹ yêu mình, có ba người anh yêu mình, còn có các chị dâu yêu thương là một chuyện rất hạnh phúc."
"Cho nên phải quý trọng." An Hạnh Nhi nói chân thành.
Nhưng thật ra là đang nhắc nhở.
"Vâng." Diệp Phỉ Văn ngoan ngoãn gật đầu. Cô ta nói: "Chị ba, chị có thể rót giúp em ly nước không? Lát nữa em phải uống thuốc."
"Được." An Hạnh Nhi đi về phía bên cạnh máy nước, rót một ly nước sôi đặt ở đầu giường Diệp Phỉ Văn: "Cẩn thận nóng, lát nữa nước nguội hãy uống."
"Cám ơn chị dâu."
"Cùng là người một nhà, đừng khách sáo."
"Vâng." Diệp Phỉ Văn biểu hiện ra luôn khôn khéo làm người khác hài lòng, cô ta quan tâm nói: "Chị dâu, cảm ơn đã nói chuyện cùng em giúp em khá hơn. Bây giờ, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Vậy nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ra ngoài trước."
"Được." Diệp Phỉ Văn gật đầu.
An Hạnh Nhi đứng dậy rời đi.
"Đúng rồi chị dâu..." Diệp Phỉ Văn đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô ta đưa tay kéo An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi không quá để ý.
Lúc bị Diệp Phỉ Văn níu tay, ngay lúc cô xoay người, ly nước nóng ở đầu giường bị hất xuống, sau đó đổ hết lên tay Diệp Phỉ Văn.
"A!" Trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Diệp Phỉ Văn.
Trong nháy mắt.
Hấp dẫn tất cả người nhà họ Diệp, toàn bộ chạy tới phòng Diệp Phỉ Văn, thấy dáng vẻ Diệp Phỉ Văn vô cùng khổ sở.