CHƯƠNG 152: AN HẠNH NHI CHỌC ĐỔNG VẬN KHIẾT TỨC ĐIÊN
Đối với An Hạnh Nhi mà nói.
Diệp Thương Ngôn muốn lén lút với người ta đừng nghênh ngang như thế thì cô cũng có thể chấp nhận, dù sao thì lúc kết hôn cô đã nói rất rõ ràng, cũng không can thiệp vào chuyện riêng tư của anh, nhưng mà lại trắng trợn dưới mắt của cô như thế, hiển nhiên cô không bao dung như vậy.
Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.
Nhìn bộ dạng hai người thân mật với nhau như thế.
Cho nên, đàn ông thật sự đều là ăn trong chén nhìn trong nồi.
Đồng Vận Khiết nghe thấy âm thanh châm chọc của An Hạnh Nhi, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi, cô ta nói thẳng: “Tôi vừa mới đi rót nước cho Ngôn uống, nhưng mà không cẩn thận lại đổ nước lên trên người của anh ấy, tôi muốn lau giúp cho anh ấy mà thôi, cô không hiểu rõ tình huống mà lại ăn nói khó nghe như vậy, cô không cảm thấy là mình quá đáng lắm hả?”
Lúc này, An Hạnh Nhi cũng đã chú ý vết nước trên quần áo của Diệp Thương Ngôn.
Đương nhiên.
Cô cũng không dễ bị lừa gạt như thế.
Cô nở nụ cười gần: “Đến cùng là không cần thận hay là cố ý, trong chúng ta ai cũng không biết, tôi chỉ biết là nam nữ khác biệt, cô Đồng lại không hề cố ky mà thân thiết với một người đàn ông khác, ít nhiều gì cũng có chút… đồi phong bại tục.”
“An Hạnh Nhi, cô đang nói linh tinh cái gì vậy hả! Tôi với Ngôn là bạn học, bỏ qua mối quan hệ với Diệp Thương Hải thì chúng tôi là bạn rất thân, anh ấy bị thương, tôi đến đây thăm anh ấy có chỗ nào không đúng hả?” Đồng Vận Khiết hung dữ hỏi cô.
*Cho nên cô Đồng cảm thấy là thăm hỏi bệnh nhân cần phải ôm ấp yêu thương đều là chuyện bình thường hả?” An Hạnh Nhi trào phúng.
“Tôi đã nói là tôi đi rót nước cho Ngôn, tôi đang lau giúp cho anh ấy.”
“Lau người giúp cho Diệp Thương Ngôn ở ngay trước mặt của vợ Diệp Thương Ngôn…” An Hạnh Nhi nhướng mày: “Cô cảm thấy chuyện này thích hợp không?”
“Tôi!” Đồng Vận Khiết tức giận đến nỗi muốn nỗ tung.
Không phải là trước kia chưa từng nghe nói tới cái cô An Hạnh Nhi này.
Nhưng mà không ai nói cô biết ăn nói như thế, lúc này trực tiếp làm cho cô ta nghẹn họng không nói nổi một chữ.
“Sao vậy? Còn không nỡ buông chồng của tôi ra à?” An Hạnh Nhi căn bản không cho Đồng Vận Khiết bắt cứ bậc thang nào để bước xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn tay vẫn còn đang đặt ở trên người Diệp Thương Ngôn của cô ta.
Không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy có chút tức giận.
Diệp Thương Ngôn rất hưởng thụ loại tư vị này có đúng không?
Rất hưởng thụ loại cảm giác được người ta hầu hạ, còn hưởng thụ hai người phụ nữ cãi nhau vì anh có đúng không hả?
Lúc này, anh chẳng những không chủ động đầy tay của Đồng Vận Khiết ra, ngược lại khóe miệng còn mang theo nụ cười.
Cười cái búa.
An Hạnh Nhi rất muốn nói tục.
Đồng Vận Khiết nhìn ánh mắt khiêu khích của An Hạnh Nhi, nhắm mắt thu tay về.
Quả thật là.
Hồi lúc nãy cô ta cố ý.
Thậm chí Diệp Thương Ngôn căn bản cũng không muốn uống nước sôi mà cô ta rót.
Rồi cô ta lại có ý đổ nước lên trên người của anh, chính vì để có thể thân cận với anh.
Nếu không thì.
Cô ta cảm thấy là cả đời này mình cũng không thể đến gần anh.
Cô ta vốn cho rằng Diệp Thương Ngôn đối với bắt cứ người phụ nữ nào cũng là như thế, cho nên cô ta đã quen thuộc, thậm chí còn chấp nhận sự lạnh lùng của Diệp Thương Ngôn.
Không ngờ tới là bây giờ lại xuất hiện một An Hạnh Nhi.
Xuất hiện An Hạnh Nhi có thể ảnh hưởng đến Diệp Thương Ngôn, có thể gần gũi với Diệp Thương Ngôn, cô ta thật sự không thể kiềm chế được.
Diệp Thương Ngôn có thể không phải là của cô ta, nhưng mà tuyệt đối không thể là của bất cứ người phụ nữ nào khác.
Lúc này, An Hạnh Nhi cũng không tiếp tục nói nhảm thêm một câu với Đồng Vận Khiết, cô trực tiếp đi đến giường bệnh của Diệp Thương Ngôn.
Sau đó, cô thô lỗ nắm kéo quần áo bệnh nhân của Diệp Thương Ngôn: “Cởi ra.”
Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn khẽ chuyển động.
Anh không ngờ tới là cũng có lúc An Hạnh Nhi lại ghen tuông như thế.
*Dơ bẩn như vậy, còn không chịu cởi ra?” Rõ ràng là An Hạnh Nhi nói chuyện rất có ý.
Đương nhiên là Đồng Vận Khiết có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Cô ta không thể kiềm chế cơn giận mà hét lên với An Hạnh Nhi: “An Hạnh Nhi, cô có ý gì chứ hả! Cô đang nói ai dơ bẩn, cô đang châm chọc ai vậy hả?”
“Quần áo của Diệp Thương Ngôn đã bị dính máu rồi, chẳng lẽ cô Đồng cảm thấy còn không bản nữa hả, huống hồ gì chúng tôi sắp xuất viện về nhà, quần áo bệnh nhân là của bệnh viện, đương nhiên phải thay ra rồi.” An Hạnh Nhi lạnh nhạt nói, lúc này dường như cô còn nở nụ cười: “Không phải là cô Đồng hiểu lầm chuyện gì rồi đó chứ?”
Hiểu lầm hay không hiểu lầm, trong lòng của mọi người đều biết rõ.
Nhưng mà lúc này Đồng Vận Khiết có nói như thế nào cũng không đúng.
Nếu chỉ rõ là An Hạnh Nhi đang châm chọc cô ta, vậy còn không phải đang thừa nhận cô ta dơ bản à.
Không phản bác An Hạnh Nhi vài câu, lại biết rõ là cô đang cố ý nói mình, cô ta không thể nuốt nỗi cục tức ấy.
“Cô Đồng, tôi phải thay quần áo cho chồng tôi rồi, cô xác định là mình còn muốn đứng ở đây thưởng thức nữa hả?” An Hạnh Nhi cũng không đợi Đồng Vận Khiết nói tiếp, cô hỏi thẳng.
Lúc này, Đồng Vận Khiết thật sự rất muốn giết chết An Hạnh Nhi.
Cô dựa vào cái gì mà có thể diễu võ dương oai ở bên cạnh Diệp Thương Ngôn.
Cô ta vẫn cho rằng.
Trên thế giới này không phải là cô ta sẽ thì cũng sẽ không phải là bắt cứ một người phụ nữ nào khác.
Không có người phụ nữ nào có tư cách đứng ở bên cạnh Diệp Thương Ngôn, không có người nào có thể.
Mà bây giờ lại nhìn thấy An Hạnh Nhi đứng ở trước mặt anh, không có điểm nào là không hài hòa.
Thậm chí… giống y như là lúc bọn họ kết hôn, tất cả mọi người đều nói bọn họ rất xứng đôi.
Cuối cùng, Đồng Vận Khiết tức giận đi khỏi.
Lúc đi khỏi, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, cô ta quay người muốn mở miệng nói chuyện.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi đang hôn nhau.
Rõ ràng là Diệp Thương Ngôn đang chủ động.
Cô ta cho là mình đã nhìn lầm rồi.
Từ trước đến giờ, cô ta chưa từng nhìn thấy Diệp Thương Ngôn chủ động hôn bắt cứ người nào.
Thậm chí còn vội vã như thế.
Từ trước đến giờ, không phải Diệp Thương Ngôn là người có thể khống chế nổi mình à.
Đồng Vận Khiết tức muốn điên lên được, rốt cuộc cũng không nói nói một chữ nào, cô ta đi ra khỏi phòng bệnh, vung tay hung hăng đóng cửa phòng bệnh thật mạnh, trong khoảnh khắc đóng cửa lại, rõ ràng vang lên tiếng vang thật lớn.
Lúc đầu, An Hạnh Nhi rất chán ghét Diệp Thương Ngôn đột nhiên lại hôn cô, nhưng mà bây giờ cảm thấy bởi vì làm Đồng Vận Khiết tức chết, không hiểu sao trong lòng lại có chút thoải mái.
Cuối cùng.
Cô vẫn đẩy Diệp Thương Ngôn ra.
Sau khi thở hỗn hếển, An Hạnh Nhi mặt đỏ tới mang tai đẩy anh ra: “Anh có thể đứng đắn một chút không hả?”
“Tôi đã từng nói, tôi rất khó mà đứng đắn với Cô chủ An.”
“Diệp Thương Ngôn.”
“Tôi rất hài lòng biểu hiện hôm nay của em, cho nên ban thưởng cho em, em không vui hả?” Diệp Thương Ngôn làm như mình rất hiền lành.
An Hạnh Nhi cảm thấy giờ phút này cô mà mắng Diệp Thương Ngôn dối trá thì sẽ làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của anh.
Tên hàng này không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
An Hạnh Nhi đen mặt lại.
Diệp Thương Ngôn lại cười rất rạng rỡ.
An Hạnh Nhi muốn điều chỉnh cảm xúc, cô nói: “Không phải là tôi để ý anh với mấy người phụ nữ khác như thế nào.”
Nụ cười bên khóe miệng của Diệp Thương Ngôn rõ ràng có hơi cứng lại.
“Tôi chỉ là không thích Đồng Vận Khiết, cho nên tôi mới ngăn cản các người như thế.”
“Anh có thể không cần giải thích.” Dù sao thì cô cũng không muốn biết.
“Lúc kết hôn đã nói rồi, giữa chúng ta có thể tự tìm kiếm người mình yêu, anh chỉ cần không gióng trống khua chiêng như thế, tôi sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”
“Cho nên…” Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn nhìn chằm chằm vào cô.
“Cho nên anh có thể lựa chọn để Đồng Vận Khiết đưa anh về.”
Đưa anh về… thích làm cái gì thì làm cái đó.
Dường như là Diệp Thương Ngôn đang nở nụ cười.
Thật sự, độ cong bên khóe miệng rất rõ ràng.
An Hạnh Nhi mơ hồ có thể cảm nhận anh đang rất tức giận, lại mơ hồ cảm tháy thật ra anh cũng không có cảm xúc đặc biệt gì hết, chẳng qua là cảm thấy lời nói của cô có chút buồn cười mà thôi.
Thật ra thì cô cũng cảm thấy mình rất buồn cười.
Về chuyện tình cảm đối với Diệp Thương Ngôn, cô cũng không hiểu rốt cuộc là cô… đang làm cái Gi.