An Hạnh Nhi đứng dưới đèn treo thủy tinh trong suốt.
Diệp Thương Ngôn đến gần cô.
An Hạnh Nhi vô thức ngửa ra sau.
“Nếu cô chủ An không muốn thì thôi vậy.” Diệp Thương Ngôn buông hai tay xuống, tỏ vẻ không hề để tâm.
An Hạnh Nhi hít sâu.
Có lúc cô thật sự sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc giận, nổi trận lôi đình.
Cô nói: “Làm phiền cậu ba Diệp nhanh một chút.”
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười xấu xa.
Ai cũng nói rằng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu…
Không.
Cô tuyệt đối không thể yêu loại cậu chủ đào hoa như Diệp Thương Ngôn được.
Cô nín thở.
Sau đó cảm nhận được Diệp Thương Ngôn đến gần một lần nữa.
Hai tay anh sờ lên áo cưới của cô.
An Hạnh Nhi chờ đợi.
Hình như anh đang tìm cúc áo cưới, tìm một hồi, tay cũng sờ mất một lúc…
“Cậu ba Diệp, rốt cuộc anh có biết cởi không vậy?” An Hạnh Nhi hơi mất kiên nhẫn.
Lúc này rõ ràng đã bị sàm sỡ đủ rồi.
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười xấu xa, dường như càng lộ liễu hơn.
“Không có quần áo nào tôi không cởi được cả.” Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô: “Đặc biệt là em.”
Nhịp tim của An Hạnh Nhi lại mất khống chế.
Khoảnh khắc đó cô cho rằng anh sẽ nói “Đặc biệt là phụ nữ”.
Mà anh đã nói “Đặc biệt là em”.
Thật ra ý nghĩa cũng không khác nhau lắm, dù sao cô cũng là phụ nữ.
Nhưng nói ra vẫn cảm thấy không giống lắm.
Có lẽ đây chính là cao thủ tình trường, quá giỏi thả thính.
Người như cô, dù từng hiểu Diệp Thương Ngôn còn bị lừa gạt, thật sự không phải đối thủ của Diệp Thương Ngôn.
Cô không nói một lời.
Chính là đang cố ý giữ khoảng cách với Diệp Thương Ngôn, khoảng cách về tình cảm.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đột nhiên.
Quần áo trên người rơi xuống.
Lớp áo đầu tiên đã cởi ra.
An Hạnh Nhi hơi ngạc nhiên.
Cô cũng không chú ý thấy Diệp Thương Ngôn đã cởi như thế nào.
“Anh cởi ra bằng cách nào vậy?” An Hạnh Nhi không nhịn được hỏi.
“Cô chủ An để tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho em biết.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
“…” Đồ dê xồm.
Diệp Thương Ngôn tiếp tục cởi lớp áo thứ hai giúp cô.
Cũng mất một lúc.
May là đã cởi ra được.
Sau đó là cái thứ ba.
Ngón tay của Diệp Thương Ngôn hơi động đậy.
“Cái này để tôi tự làm.” An Hạnh Nhi giữ lấy tay Diệp Thương Ngôn.
Nhảm nhí, bên dưới lớp áo này không còn gì khác nữa, cô cũng không muốn bị Diệp Thương Ngôn nhìn thấy sạch như thế.
“Em chắc chứ?” Diệp Thương Ngôn hỏi.
“Chỉ còn lại một cái, tự tôi cởi được.” An Hạnh Nhi rất chắc chắn.
Nói xong cô ngồi xổm xuống, nhặt đống áo cưới lên định rời đi.
“Để lại đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo chú Hựu đến dọn dẹp.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Áo cưới đắt tiền như vậy, đương nhiên cô không cảm thấy Diệp Thương Ngôn sẽ cho mình luôn như thế.
Cô vội nói: “Vậy lát nữa tôi cởi xong lớp áo còn lại trên người sẽ đưa qua cho anh.”
“Vì tránh em hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, tôi không thể không nhắc nhở cô chủ An, áo cưới của Bắc Văn Quốc trước giờ đều không có thiết kế có thể tự cởi. Không tin, cô chủ An có thể thử xem.”
Cái gì gọi là khiêu khích?!
Cô khiêu khích anh chỗ nào?!
Cô trừng Diệp Thương Ngôn, nửa tin nửa ngờ lời anh nói.
Diệp Thương Ngôn ra vẻ em cứ thoải mái.
An Hạnh Nhi cũng không muốn đi gặp Diệp Thương Ngôn hết lần này đến lần khác vào đêm hôm khuya khoắt như thế, cô hơi do dự, đứng trong phòng Diệp Thương Ngôn, bắt đầu cúi đầu cố gắng muốn cởi lớp áo cưới cuối cùng, nhưng cô tìm một hồi vẫn không tìm thấy chỗ để cởi.
“Ở đâu?” An Hạnh Nhi tức chết đi được.
“Vị trí dưới nách của em.”
An Hạnh Nhi thật sự nhìn thấy ở chỗ đó có một nút chết, cô dùng sức mở ra.
Please.
Mẹ kiếp, đây là do ai thiết kế vậy?!
Sao lại lưu manh thế.
Vì là vị trí dưới nách, hai tay không tiện hành động, một tay lại không thể nào tháo được.
Cô thật sự tức đến mức nghiến răng.
Mà người đàn ông trước mặt cứ nhìn cô với vẻ thưởng thức như thế.
Cô mất một hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ: “Cậu ba Diệp, làm phiền anh.”
“Em không tiếp tục thử nữa sao?” Diệp Thương Ngôn không lập tức ra tay, còn khoanh tay trước ngực, hứng thú quan sát vẻ tức giận và bất lực của cô.
“Không cần.”
Diệp Thương Ngôn buông hai tay ra, lại đến gần An Hạnh Nhi một lần nữa.
Vì tức giận mà lúc này ngực của An Hạnh Nhi cũng đang phập phồng.
Diệp Thương Ngôn thật sự rất muốn nhắc nhở người phụ nữ này, sức chịu đựng của anh có hạn.
Anh thầm điều chỉnh nhịp thở của mình, vẻ mặt trông không chút cảm xúc, sau đó mở nút thắt giúp cô.
Từng chút từng chút.
Tháo mở.
Vào khoảnh khắc cởi ra được…
“Không được nhìn!” An Hạnh Nhi đột nhiên giơ tay che lấy mắt Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn hơi khựng lại.
Thật ra là biết lúc này áo cưới cuối cùng trên người đã rơi xuống bên chân, nói cách khác, bên trong An Hạnh Nhi… không mặc gì cả, cũng không mặc áo lót, vì đai an toàn của áo lót lộ ra sẽ không được đẹp, hơn nữa trên áo cưới cũng có lớp lót ngực, cho nên…
Cho nên lúc này cô không mảnh vải che thân.
An Hạnh Nhi lập tức nghĩ đến việc che mắt Diệp Thương Ngôn, không cho anh nhìn.
Nhưng che mắt anh, cô hoàn toàn không có tay mặc quần áo.
Cô cảm thấy lúc này mình rất lúng túng.
Mà người đàn ông bị che mắt kia lại đang cười tươi rói.
Là đang cười cô.
“Anh có thể nhắm mắt lại không?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Em thấy sao?”
“Diệp Thương Ngôn, anh ga lăng một chút đi được không?” An Hạnh Nhi thật sự sốt ruột đến mức đỏ cả mắt.
Thật ra trọng sinh một đời, cũng không cảm thấy trong sạch có bao nhiêu quan trọng.
Nhưng…
Nhưng lúc có thể không mất, vì sao cô phải làm chuyện bạo dạn như thế chứ.
“Nếu tôi không ga lăng, em còn có thể cởi sạch đứng trong phòng tôi mà không phải… nằm trên giường của tôi sao?” Diệp Thương Ngôn hỏi ngược lại.
“Chỉ ga lăng thêm chút nữa thôi, đừng nhìn”, giọng điệu rõ ràng mang theo ý lấy lòng.
Thật ra giọng nói của An Hạnh Nhi rất dịu dàng.
Lúc này ở thế yếu, khiến giọng nói của cô hình như còn mang theo chút… ý làm nũng.
E rằng người phụ nữ An Hạnh Nhi này thật sự không biết thế nào mới là sức sát thương chí mạng với đàn ông.
Lúc này rồi mà cô vẫn còn tự tìm đường chết.
Anh nói: “Em làm nũng một cái thì tôi sẽ không nhìn.”
“…” An Hạnh Nhi tức chết.
Loại đàn ông như Diệp Thương Ngôn thật sự quá xấu xa!
“Gọi ông xã đi.” Diệp Thương Ngôn nói.
“Diệp Thương Ngôn!” An Hạnh Nhi nổi giận.
“Tôi không ngại dùng cách này cùng cô chủ An trải qua đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đâu.” Rõ ràng Diệp Thương Ngôn đang đe dọa.
An Hạnh Nhi thật sự rất muốn bóp chết cái tên này, cô hung dữ nói: “Người gọi anh như thế còn ít sao?”
“Nhưng đều không phải là tôi muốn nghe thấy.” Diệp Thương Ngôn phản bác.
“…” Tên đàn ông cặn bã.
Thời gian dần trôi.
Diệp Thương Ngôn lại không hề có ý thúc giục, cứ bị An Hạnh Nhi che mắt như thế, không nhúc nhích.
An Hạnh Nhi cảm thấy tay mình cũng mỏi rồi.
Dù sao thì Diệp Thương Ngôn cũng quá cao.
Lúc này cô còn mang giày cao gót, đứng trước mặt Diệp Thương Ngôn mà vẫn phải giơ tay cao lên mới có thể che được mắt anh.
Cô hơi động đậy môi.
Sau đó cất tiếng gọi: “Ông xã.”
Giọng nói dịu dàng mềm mại.
Rõ ràng có thể gọi cả linh hồn ra.