“Đừng mơ nữa, Diệp Thương Ngôn sẽ không đến đâu.” Đồng Vận Khiết rất chắc chắn: “Tôi không lừa cô.
“Không phải tôi muốn anh ấy đến cứu tôi, tôi chỉ không muốn cô giết tôi.”
“Vậy thì không cần thiết phải kéo dài thời gian.” Đồng Vận Khiết lạnh lùng nói: “Tôi đã làm đến bước này, thì chưa từng nghĩ đến bắt kỳ con đường lui nào.”
An Hạnh Nhi cứ nhìn Đồng Vận Khiết rời đi trước mặt cô như vậy.
Rời đi, lùi lại hai bước.
Đi đến phía sau hai người đàn ông to lớn bên cạnh cô, không chút cảm xúc nói: “Làm cô ta!”
An Hạnh Nhi cứ nhìn người đàn ông cao lớn từng bước từng bước đi đến gần cô như vậy.
Không.
An Hạnh Nhi chống tay lên mặt đất, cơ thể đang ngồi không ngừng lùi về sau.
Cô không thể chết.
Không dễ dàng gì cô mới sống lại một lần nữa, không thể cứ chết như vậy.
Lòng bàn tay cô bị mặt đất lồi lõm, không bằng phẳng ma sát tạo thành những vết thương.
Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông cao lớn.
Nhìn thấy trên tay của một người đàn ông lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen.
Họng súng nhắm vào mặt cô.
Lại một lần nữa, An Hạnh Nhi cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Cô nghiền răng, hét lên với Đồng Vận Khiết: “Đồng Vận Khiết, tôi với Diệp Thương Ngôn thật sự chỉ là hôn nhân về mặt hình thức, tôi có chứng cứ!”
Đồng Vận Khiết cau mày.
Thực ra.
An Hạnh Nhi sắp chết rồi.
Đối với cô ta mà nói, An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn có phải là hôn nhân về mặt hình thức hay không đã không có bát kỳ liên quan gì, cũng không thể thay đổi được quyết định giết An Hạnh Nhi của cô ta.
Nhưng sự đố kị của phụ nữ đã khiến cô ta lúc này bị lời nói của An Hạnh Nhi thu hút.
Nhìn đi.
Người phụ nữ An Hạnh Nhi này quả nhiên rất thông minh.
Chết đến nơi rồi, vẫn còn có thể để bản thân mình sống thêm một giây nữa.
Bước chân rời đi của Đồng Vận Khiết lại đi qua.
Cô ta đi đến trước mặt hai người đàn ông cao to, hắt tay, kêu bọn họ dừng động tác.
An Hạnh Nhi khống chế tần số nhịp tim, nhìn khẩu súng lục màu đen tạm thời được người đàn ông thu lại.
Cũng hoàn toàn không dám buông lỏng cảnh giác.
Cô nhìn Đồng Vận Khiết, nhìn Đồng Vận Khiết từ trên cao nhìn xuống đang đứng trước mặt cô: “Cô có chứng cứ gì chứng minh cô và Diệp Thương Ngôn chỉ là hôn nhân về mặt hình thức?”
“Nếu như không phải hôn nhân về mặt hình thức, giữa vợ chồng nên lên giường với nhau đúng không?”
An Hạnh Nhi ngượng ngùng hỏi.
Chính là phải tìm cách, phải kéo dài thời gian.
Cô không biết Diệp Thương Ngôn có thật sự xuất hiện cứu cô hay không.
Nhưng cô muốn cho mình thời gian tồn tại lớn nhất.
Không phải ở giây cuối cùng, cô tuyệt đối không từ bỏ.
“Vì vậy?” Đồng Vận Khiến lạnh lùng hỏi cô.
“Tôi vẫn còn là trinh nữ!” An Hạnh Nhi ăn nói mạnh mẽ.
Lúc đó Đồng Vận Khiết rõ ràng có chút kinh ngạc.
“Tôi vẫn còn là gái trinh, gái trinh có thể chứng minh tôi và Diệp Thương Ngôn chưa từng lên giường với nhau, mà chúng tôi kết hôn lâu như vậy, nguyên nhân duy nhất không lên giường với nhau chính là hôn nhân của chúng tôi không có tình cảm, chỉ là vì hợp tác.”
Đồng Vận Khiết nhìn An Hạnh Nhi với ánh mắt săm xoi.
Cô ta không quá tin tưởng.
Không quá tin tưởng, Diệp Thương Ngôn thật sự không có tình cảm với An Hạnh Nhi, không quá tin tưởng bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác.
Tắt cả biểu hiện của Diệp Thương Ngôn với An Hạnh Nhi nếu như thật sự chỉ là để cho người khác xem, cô ta chỉ có thể nói, diễn xuất của Diệp Thương Ngôn thật sự quá xuất sắc.
“Miệng nói không thể chứng minh. An Hạnh Nhi, cô làm thế nào để chứng minh mình vẫn còn là gái trinh đây?” Khóe miệng Đồng Vận Khiết cong lên, một nụ cười gian ác dần xuất hiện trên khóe môi của cô ta.
An Hạnh Nhi khẽ cắn môi dưới.
Cô nói với mình.
Không có gì quan trọng hơn mạng sống.
Sống.
Cái gì cũng có khả năng vô hạn.
Chết rồi.
Thật sự sẽ không còn gì.
Cô nói: “Hai người đàn ông phía sau cô, bắt kỳ người đàn ông nào cũng có thể chứng minh!”
Đồng Vận Khiết nghe xong lời nói của An Hạnh Nhi, sững sờ một giây.
Sau đó cười một cách điên cuồng.
Rõ ràng đang xem thường An Hạnh Nhi.
Thậm chí có chút khinh bỉ.
“An Hạnh Nhi, vì được sống, cô thật sự cái gì cũng có thể làm!” Đồng Vận Khiết cười rất khoa trương: “Tham sống sợ chết như vậy, thà bị đàn ông chà đạp cũng có thể!”