Kết thúc đếm ngược.
An Hạnh Nhi làm ra vẻ muốn nhảy xuống dưới.
“AI” Tất cả mọi người ở trên sân thượng đều bị dọa hét lên.
Giây phút đó Chu Hưng Chí bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Nhìn thấy động tác của An Hạnh Nhi.
Hai chân không ngừng run rẩy, sau đó giữa hai đùi có một bãi nước chảy xuống.
“Đừng đừng đừng, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!” Lúc đó Chu Hưng Chí đã mắt hết lý trí.
Sự sợ hãi trước cái chết, khiến ông ta mắt đi tất cả suy nghĩ.
Bây giờ ông ta chỉ mong muốn nhanh chóng đi xuống khỏi lan can trên sân thượng, bây giờ ông ta chỉ muốn ổn định.
Nhưng lúc này chân đã mền nhữn, không động đậy được nữa.
Đương nhiên An Hạnh Nhi không thể thực sự nhảy xuống.
Chẳng qua cô chỉ làm một động tác mà thôi.
Lúc này xem ra Chu Hưng Chí đã bị dọa đến mức sắp bại liệt rồi, cô liếc nhìn Hồ Phong.
Hồ Phong hiểu ra, đi qua vội vàng kéo Chu Hưng Chí lại.
Chu Hưng Chí dưới sự giúp đỡ của Hồ Phong, từ từ đi xuống.
Sau khi đi xuống, cả người quỳ trên mặt đất, không có một chút tinh thần nào.
Nói chung.
Không ai ngờ đến, rõ ràng là người kia là người uy hiếp cuối cùng lại bị người bị uy hiếp dọa đái ra quần.
An Hạnh Nhi cũng từ trên sân thượng bò xuống.
Là An Quốc Cường đi qua đầu tiên, đỡ An Hạnh Nhi xuống.
Khuôn mặt An Quốc Cường lúc đó đã trắng bệch.
“Ba, con không sao.” An Hạnh Nhi an ủi.
“Còn nói không sao, bệnh tim của ba sắp tái phát rồi!” An Quốc Cường không vui nói.
An Hạnh Nhi cười với An Quốc Cường.
Nhưng là thật.
Lúc vừa bò lên thật sự không sợ.
Nhưng lúc đi xuống, nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy, ngược lại có chút sợ hãi.
Dù sao tầng lầu cũng cao như vậy, ngã xuống chắc chắn là sẽ chết.
Cô hít một hơi thật sâu.
Nhìn thấy có người đi qua đỡ lấy Chu Hưng Chí từ trên mặt đất lên, định đưa ông ta đi.
An Hạnh Nhi đi đến, chặn trước mặt Chu Hưng Chí.
Lúc này Chu Hưng Chí dường như đã hoàn hồn lại, nhưng bởi vì chuyện lúc nãy mình bị dọa đái ra quần, căn bản không dám nhìn người khác.
“Không phải muốn tôi cho ông một lời giải thích sao? Bây giờ ở trước mặt mọi người cho ông một lời giải thích!” An Hạnh Nhi nói từng chữ từng chữ một.
Lúc này Chu Hưng Chí sao còn có tâm tư nghe những thứ này chứ.
Vừa nghĩ đến hành động ngày hôm nay không chỉ không khiến An Hạnh Nhi khó xử, ngược lại còn khiến mình vô cùng mắt mặt, ông ta hận không thể chui xuống đất!
“Được rồi An Hạnh Nhi, đến đây là đủ rồi, không cần phải hùng hổ doạn người.” Xương Đức Việt lại bắt đầu làm người tốt.
Trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận.
Chu Hưng Chí cái tên đần độn thành công thì ít thất bại thì nhiều này, lúc nghĩ ra cái cách này, ông ta nói ông ta không có bản lĩnh gì lớn chỉ có lớn gan, kết quả bị dọa thành cái dáng vẻ chó này!
“Không phải là hùng hỗ dọa người, mà cho Chu Hưng Chí một sự công bằng, cũng cho tất cả mọi người một sự công bằng.” An Hạnh Nhi lớn tiếng nói: “Tôi thấy những người lúc này đứng ở đây, 80% cao tầng của công ty đều ở đây, còn có rất nhiều nhân viên, một vài người cũng đang trong sự điều động nhân sự lần này của tôi. Nhân cơ hội này, tôi ở trước lãnh đạo của công ty, cho tất cả mọi người một lời giải thích.”
Xương Đức Việt lại muốn ngăn cản.
An Quốc Cường nói: “Có thể, đúng lúc ba cũng muốn nghe xem, tại sao con vừa đến công ty đã muốn tiến hành điều động nhân sự! Tại sao lại đột nhiên muốn sa thải nhân viên lâu năm như Chu Hưng Chí?”
Trông có vẻ là những lời nghiêm khắc, nhưng rõ ràng đang giúp đỡ An Hạnh Nhi.
Xương Đức Việt lại phải nhịn, cũng không thể làm trái lại với chủ tịch.
An Hạnh Nhi có được sự cho phép, lớn tiếng nói: “Đầu tiên, tôi sẽ giải đáp sự nghi hoặc của tất cả mọi người, tại sao tôi muốn tiền hành điều động nhân sự. Thực sự trong lúc điều động nhân sự, tổng giám bộ phận nhân sự luôn khuyên tôi, nói tôi vừa mới nhận chức không nên làm như vậy, dễ bị làm tan lòng quân. Đúng không, Ninh tổng?”
“Đúng, tôi có thể làm chứng.” Ninh Lương Huy lập tức trả lời.
“Tôi biết tất cả hậu quả khi làm như vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn khăng khăng làm theo ý mình, chính là vì tôi vô cùng bắt mãn đối với sự sắp xếp nhân viên của bộ phận marketing bây giờ. Có một số chức vụ quan trọng cần hai người phối hợp, nhưng lại chỉ sắp xếp một người hoàn thành, có một số chuyện chỉ cần một người làm, nhưng lại có hai người thậm chí là ba người làm. Đối với sự bồ trí công việc vô cùng bắt hợp lý này, tôi nhất định phải thay đổi, đây là điều thứ nhát. Thứ hai, một chức vụ làm quá lâu rồi, tránh sẽ có tâm trạng thờ ơ, đổi một vị trí công việc khác sẽ khơi dậy sự hứng thú, tôi không cảm thấy có bất kỳ sự bất hợp lý nào.”
Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân quan trọng chính là cô cần phải loại những người ở phía đối lập, điều này đương nhiên không thể nói ra.
“Sao cô biết tất cả những sự sắp xếp mà cô làm là đúng. Cô mới đến công ty, sao cô biết được một vị trí cần nhân tài như thế nào? Sao cô cảm thấy sự bồ trí của cô là đúng? Làm thế nào cô có thể đảm bảo nhân viên sau khi đổi công việc sẽ tăng thêm sự hứng thú?” Xương Đức Việt phản bác, rõ ràng không cho An Hạnh Nhi một chút mặt mũi nào.
“Sếp Xương, thay đổi nhân sự có thể đạt được lợi ích hay không, cái này phải xem kết quả cuối cùng.
Nếu như tôi nhớ không nhằm, tất cả cao tầng đều đồng ý cho tôi thời gian 3 tháng đến nửa năm để chứng minh năng lực của mình, bây giờ ông bảo tôi trong vòng 1 tuần lấy ra thành tích, Sếp Xương có phải có chút ức hiếp người quá đáng!”
“Cô!” Xương Đức Việt bị An Hạnh Nhi chế nhạo đến mức cả người đều bị thương.
An Hạnh Nhi tiếp tục nói: “Các vị lãnh đạo cấp cao lúc đầu đã cùng với tôi đạt được thỏa thuận, vẫn mong lãnh đạo cấp cao có thể cố gắng rộng lượng tôn trọng quyết định của tôi.”
Nói đến như vậy.
Có ai còn nói nữa chính là vả mặt mình.
Dù sao lúc đầu tất cả mọi người đều đã gật đầu đồng ý, bây giờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày đã tham dự vào sự phát triển của An Hạnh Nhị, ít nhiều cũng có chút không có lòng tin, cũng không có ai nói gì nữa.
Giây phút đó Xương Đức Việt không khỏi âm thầm nghiến răng.
Chuyện điều động nhân sự thuộc sự điều động nhân viên của bộ phận marketing, vậy An Hạnh Nhi quản lý chuyện trong phạm vi, ông ta nhúng tay vào quả thực đang hoài nghi, không cho An Hạnh Nhi không gian phát triển, rất dễ trở thành trò cười, ông ta chỉ có thể không quan tâm.
Nhưng.
Ông ta nói thẳng: “Chuyện sa thải Chu Hưng Chí, cô không cảm thấy cô có chút quá đáng sao? Chính vì cô nhìn ông ấy không thuận mắt nên muốn sa thải ông ấy? Cô có phần không xem công ty ra gì rồi!”
“Chu Hưng Chí nói với ông tôi nhìn ông ta không thuận mắt vì vậy mới sa thải ông ta?” An Hạnh Nhi nhướng mày.
Xương Đức Việt lập tức phát hiện ra mình đã nói sai.
Ông ta vội vàng qua loa lấy lệ: “Không phải lúc nãy Chu Hưng Chí đã nói sao?”
“Lúc nãy Chu Hưng Chí có nói hay không, tôi không biết. Nhưng sa thải Chu Hứng Chí, tôi quả thực có suy nghĩ này.”
“Nhân viên có thể tiền hành điều động công việc, nhưng cắt giảm nhân sự không nằm trong phạm vi quyền lợi của cô.”
“Vi vậy tôi đã nói là tôi có suy nghĩ này, bởi vì có suy nghĩ này mới tìm Ninh tổng để hỏi quá trình và thủ tục liên quan đến việc sa thải nhân viên. Nhưng không ngờ, đã bị loan truyền như vậy, tôi cũng đang định báo cáo chuyện này với lãnh đạo cấp cao.” An Hạnh Nhi nói một cách rất thản nhiên.
Xương Đức Việt nghiền răng.
Lại bị con nhóc An Hạnh Nhi xoáy vào chỗ hiểm.
“Cô nói đi, lý do của cô là gì?” Xương Đức Việt hung dữ hỏi.
“Lần này trong việc điều động nhân sự, Chu Hưng Chí xúi giục tất cả nhân viên của bộ phận marketing không tiếp nhận sự phân chia chức vụ, cố ý chống đối với quyết định và sách lược của công ty, đối với những người đi ngược lại với phương hướng phát triển của công ty, lẽ nào không nên xử lý cho thôi việc?”
“Cô có chứng cứ không?” Xương Đức Việt hùng hỗ dọa người!