Hạng mục của toà nhà Quang Minh, theo tiến độ của An Hạnh Nhi, đang triển khai một cách nhanh chóng.
Tuyên truyền cũng đang điên cuồng truyền bá trên khắp diễn đàn.
Nhất thời, khơi dậy sự chú ý của rất nhiều người.
Đồng Vận Khiết nhìn thấy tin tức phổ biến như vậy, sắc mặt rõ ràng thay đổi triệt để.
Cô ta chất vần An Quốc Đại: “Không phải bảo ông ngăn cản hạng mục của An Hạnh Nhi phát triển sao?
Bây giờ ông lấy ra nhiều quảng cáo tuyên truyền như vậy, ông muốn ép chết tôi sao?!”
“An Hạnh Nhi không đơn giản như cô nghĩ! Hơn nữa, tập đoàn An Thị là do An Quốc Cường làm chủ tịch, An Hạnh Nhi cáo trạng với ba nó, thì ai dám ngăn nó làm gì nữa.” An Quốc Đại đương nhiên sẽ không ôm trách nhiệm vào mình, cứ luôn mồm khẳng định nói An Hạnh Nhi có ba cô chống lưng.
Đồng Vận Khiết hiển nhiên rất tức giận, nhưng cũng không có nghỉ ngờ cái cớ của An Quốc Đại, cô ta lạnh giọng nói: “Tóm lại, ông phải nghĩ cách kiểm soát An Hạnh Nhi, cô ta quảng cáo một cách suồng sã như vậy, nếu như tôi không theo thì chính là giảm đi khí thế, mà theo thì sẽ lãng phí tiền của tôi, tôi không muốn bị lỗ quá nhiều ở trên người của An Hạnh Nhi, cô ta không xứng!”
“Yên tâm, tôi sẽ không khiến cô khó xử đâu.” An Quốc Đại nói: “Hồi nãy tôi mới nhận được một tin tức. An Hạnh Nhi chuẩn bị tìm Ôn San làm người đại diện của toà nhà Quang Minh.”
“Ôn San!?” Đồng Vận Khiết chợt nhíu mày lại: “Cô ta cũng quá là chịu chơi rồi.”
“Tôi nói cho cô biết, An Hạnh Nhi hiện tại ỷ mình là con gái của An Quốc Cường, nên muốn làm gì thì làm ở công ty, nó căn bản không coi tiền của An Thị là tiền, cái nó muốn là công trạng. Cho nên tôi cảm thấy, thay vì cô cứng rắn với nó thì chi bằng đầu cơ trục lợi đi. Bây giờ nó muốn Ôn San, Ôn San thân là minh tinh hàng đầu nhát của giới giải trí, nều như nó lầy được thì đẳng cấp của toà nhà Quang Minh sẽ thật sự cao hơn một bậc, nhưng nếu như nó không giành được mà để cô giành được, thì cô nghĩ đi, khu thương mại của ai sẽ càng có giá trị hơn?!” An Quốc Đại đưa ra ý kiến.
*Ý của ông là, bảo tôi ký hợp đồng với Ôn San trước khi An Hạnh Nhi ra tay?”
“Tôi có thể cho cô thời gian chuẩn bị. Tôi dự đoán là ngày mai ngày mốt gì đó An Hạnh Nhi sẽ bảo người của bộ phận truyền thông quảng cáo đi bàn bạc, trước ngày mốt, cô hãy đi bàn bạc, tôi bảo đảm An Hạnh Nhi sẽ không giành được.” An Quốc Đại nói với vẻ âm hiểm.
Đồng Vận Khiết suy cho cùng cũng có chút do dự.
Dù sao hạng mục này rốt cuộc có làm hay không thì tập đoàn Tinh Diệu vẫn đang ra quyết sách, nếu như không làm thì cô ta ký hợp đồng với một người đại diện có giá trên trời, đó chính là một sự tổn thất kinh tế lãng phí, nhưng nếu như không ký, cũng như An Quốc Đại nói, giá trị thương nghiệp của bọn họ sẽ không so được với toà nhà Quang Minh.
Bây giờ điều cô ta phải làm chính là chèn ép An Hạnh Nhi, chèn ép ở mọi phương diện, tuyệt đối không thể để An Hạnh Nhi có bắt kỳ lợi ích nào…
“Cô suy nghĩ một lát đi.” An Quốc Đại như có thể cảm nhận được sự do dự của Đồng Vận Khiết, lựa chọn lấy lui làm tiến.
Đôi con ngươi của Đồng Vận Khiết khẽ híp lại.
Nếu đã vì đối phó An Hạnh Nhị, thì đương nhiên phải làm đến cùng.
Cô ta hung dữ mà nói: “Tôi biết nên làm thế nào rồi, ông để mắt đến An Hạnh Nhi cho tôi.”
“Yên tâm.” An Quốc Đại cười lạnh một cái.
Khi Đồng Vận Khiết cúp điện thoại, đồng thời lại gọi cho một số điện thoại khác.
“Cô Đồng.” Bên đó cung kính cực kỳ.
“Đi tìm hiểu giúp tôi một chút xem tập đoàn An Thị có phải có ý hợp tác với Ôn San không.”
“Vâng.”
“Có tin tức thì nói với tôi ngay.”
“Vâng.”
Đồng Vận Khiết đương nhiên sẽ không dễ dàng tin An Quốc Đại, không phải là cảm thấy An Quốc Đại sẽ cắn ngược lại cô ta và liên thủ với An Hạnh Nhi để đối phó cô ta, cô ta chỉ sợ An Hạnh Nhi giở trò.
Từ nhỏ đã lăn lộn trên thương trường, cô ta quá hiểu người trên thương trường có thể giảo hoạt âm hiểm đến mức nào.
An Hạnh Nhi gần như là 11 giờ khuya mới về nhà.
Liên tục ba ngày làm việc quá tải, khiến An Hạnh Nhi có chút mệt.
Hễ nghĩ đến về nhà còn phải bị cha nội Diệp Thương Ngôn kia sai vặt, nói thật, hiện tại cô đột nhiên rất muốn, bỏ nhà ra đi.
Nhà…
Nhà của Diệp Thương Ngôn, là nhà gì chứ.
Suy cho cùng, cô vẫn về đó.
Vẫn là chú Trung ở nhà đợi cô.
Mỗi lần đều có một sự ấm áp kỳ lạ.
Ăn xong tổ yến, An Hạnh Nhi về phòng.
Đẩy cửa ra.
Quả nhiên, Diệp Thương Ngôn lại nằm trên giường, bộ dạng đợi cô hầu hạ.
“Đi tè sao?” An Hạnh Nhi hỏi trước.
Thật sự đã quá rõ tập tính của Diệp Thương Ngôn rồi.
“Không tè.”
“Lau người sao?”
“Không lau.”
“Xoa bóp sao?”
“Không xoa.”
“Gãi ngứa sao?”
“Không gãi.”
“Hôm nay anh không uống thuốc sao?” An Hạnh Nhi nhíu mày.
Con hàng này đổi tính đổi nét rồi à?!
“Uống rồi.” Diệp Thương Ngôn nghiêm túc trả lời.
Rời khỏi bệnh viện, bác sĩ đã kê một số thuốc tiêu viêm, bảo mỗi ngày đều phải uống.
Đương nhiên, thuốc mà hai người đang nói, có ý nghĩa khác nhau.
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn một cách soi xét: “Nói đi, anh lại đang muốn thế nào?”
Trong lòng cảm thấy Diệp Thương Ngôn sẽ không lương thiện như vậy.
“Đi tắm.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
“Diệp Thương Ngôn, làm người không thể nói mà không giữ lời được.”
“Em đang nghĩ đi đâu vậy.” Diệp Thương Ngôn cạn lời.
Đàn ông kêu phụ nữ tắm, có thể nghĩ đi đâu được.
*Tôi bảo em ngủ sớm chút.” Diệp Thương Ngôn có chút bốc hoả: “Mỗi ngày đều nửa đêm canh ba mới về, em tưởng tôi không nhìn thấy em rất vất vả sao?”
Con hàng này thật sự, đã hoàn lương rồi.
“Em nhìn tôi như vậy làm gì?” Diệp Thương Ngôn bị ánh mắt An Hạnh Nhi làm cho tê dại.
*Tôi sợ hôm nay anh uống lộn thuốc rồi.”
“Có phải ngày nào em cũng mong đợi tôi sai vặt em không?” Diệp Thương Ngôn đột nhiên mỉm cười tà ác: “Nói đi Cô chủ An, em rốt cuộc thích tôi từ khi nào? Bây giờ tôi không sai vặt em nữa, em cảm thấy thất sủng rồi đúng không?”
“Đồ thần kinh.” An Hạnh Nhi mắng.
Quả nhiên vẫn là….tên đàn ông tự đại độc mồm kia.
An Hạnh Nhi quay người trực tiếp đi vào nhà tắm.
Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng của An Hạnh Nhi, khoé miệng khẽ nhướng.
Anh thu tầm mắt lại, nhìn tin nhắn mà Tần Thạc gửi đến trên điện thoại: “Đã xác định, Đồng Vận Khiết quả thực đang cố ý nhắm đến An Hạnh Nhi.”
Diệp Thương Ngôn nhìn nội dung, không có trả lời.
Tần Thạc lại gửi một tin nhắn tới: “Đứng ở bên nào.”
Đang trò chuyện trong một nhóm chat.
Thực ra cũng chỉ có ba người.
Diệp Thương Ngôn, Tần Thạc và Tiêu Việt Duệ.
Tiêu Việt Duệ lúc này trả lời một câu: “Còn cần phải hỏi sao?”
“Tôi không đoán chuẩn được tâm tư của Diệp Thương Ngôn, cần phải xác định một chút.” Khẩu khí của Tần Thạc rõ ràng là có chút âm dương quái khí.
Chính là canh cánh trong lòng chuyện Diệp Thương Ngôn vì An Hạnh Nhi mà mạng cũng không cần.
“Khoan hãng ra tay.” Diệp Thương Ngôn một tay gõ chữ: “Để mắt là được.”
“Chắc không phải anh đang thăm dò ai đó chứ?” Tần Thạc hỏi.
Diệp Thương Ngôn không có giải thích.
Nhưng anh quả thực muốn biết, năng lực của An Hạnh Nhi rốt cuộc ở đâu!
Diệp Thương Ngôn đặt điện thoại xuống, nhìn An Hạnh Nhi tắm xong đi ra khỏi phòng tắm.
Mỗi lần cô tắm xong, trên mặt đều đỏ phây phây.
Sau đó…
Cổ họng Diệp Thương Ngôn cuồn cuộn lên xuống.
An Hạnh Nhi rất tự nhiên mà nằm xuống bên cạnh Diệp Thương Ngôn ngủ.
Làm việc quá mệt, có lúc thật sự chỉ nằm xuống là ngủ được rồi.
Càng huống hò, lỡ như Diệp Thương Ngôn nửa đêm lại muốn giở trò thì làm sao đây?!
Có thể ngủ được một lát nào thì hay lát đó.
Trong đêm đen yên tĩnh.
Vào lúc An Hạnh Nhi đang chuẩn bị vào giấc mơ.
“Cần tôi giúp em không?”
An Hạnh Nhi chuẩn bị ngủ say thì bị giọng của Diệp Thương Ngôn làm tỉnh dậy.