Từ nhỏ đến lớn bởi vì tính trọng nam khinh nữ của Văn Hải Đường, trong thâm căn cố đế của An Phát luôn cảm thấy anh ta là đàn ông thì sẽ cao hơn người khác một bậc.
Cho nên lúc này cho dù cảm thấy An Hạnh Nhi có hơi khác, cũng không thể thật sự sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi gì cả.
Thậm chí, anh ta vẫn không để An Hạnh Nhi vào trong mắt.
An Hạnh Nhi ở trong cuộc họp cấp cao to mồm hứa những điều đó, anh ta đợi xem cô tự rước lấy nhục.
“Tự tìm đường chết.” An Phát ném lại một câu, vùng vằng rời đi.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của An Phát.
Người tự tìm đường chết, không phải là anh ta sao?!
Cô đi về phía phòng trà nước ở bên ngoài, đi rót một ly cà phê cho mình.
Bởi vì sự trì hoãn của cuộc họp cấp cao hôm nay, đoán chắc tối nay cô phải tăng ca rồi!
Cho nên cần phải vào trong lúc thư giãn, nghỉ ngơi lấy sức một chút.
Cô đã uống một ly cà phê đen.
Về đến văn phòng.
Trong văn phòng đã có một người phụ nữ đang đợi cô rồi.
Người phụ nữ mặc một bộ vest màu đen rất chuyên nghiệp, tóc buộc đuôi ngựa, còn đeo một chiếc kính gọng đen.
Nhìn thấy An Hạnh Nhi xuất hiện, rõ ràng rất là cung kính: “Chào An tổng, tôi là La Tư, thư ký riêng của cô.”
“Ừm.” An Hạnh Nhi khẽ gật đầu: “Ngồi đi.”
Bảo La Tư ngồi ở đối diện cô.
Cô thư ký này, là cô vừa rồi bảo ba cô chọn cho cô.
Đơn thương độc mã đến công ty, ở công ty không biết tình hình nhân sự của công ty, trước kia ở bộ phận Marketing từng bị An Tầm hãm hại, cô không có bất kỳ ai có thể tin tưởng, cho nên cần phải để ba cô điều cô một thư ký.
“Chị năm nay 31 tuổi?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Phải.”
“Làm thư ký 6 năm, chính là một trong các thành viên của phòng thư ký của chủ tịch?”
“Phải.”
“Tôi năm nay 22 tuổi, không có kinh nghiệm làm việc, chị theo tôi có cảm thấy có tài mà không được trọng dụng không?” An Hạnh Nhi nhướn mày.
“Có.” La Tư nói thẳng: “Có điều chủ tịch nói, cô nhiều nhất chỉ có thời gian nửa năm. Nửa năm sau, tôi có thể quay về phòng thư ký của chủ tịch.”
An Hạnh Nhi không khỏi mỉm cười.
Cho nên ba cô vẫn thật sự không tin cô.
Uổng cho cô còn cảm thấy tác phong dứt khoát đó của ba cô ở trong cuộc họp cấp cao, thật rất đẹp trai.
“Cũng không giấu chị, tôi đặt ra một mục tiêu nhìn trông rất viển vông cho mình, nếu như không hoàn thành thì tôi sẽ trực tiếp bị đuổi đi.” An Hạnh Nhi nói thẳng: “Cho nên tôi bây giờ cần chị trợ giúp tôi.”
“Tôi sẽ tận hết khả năng của tôi.” La Tư tuy không công nhận An Hạnh Nhi, nhưng đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất vẫn có.
“Bây giờ tôi cần làm thay đổi nhân sự của bộ phận Marketing, cần chị cho tôi một chút ý kiến.”
“Ý kiến của tôi là cô ngày đầu tiên đi làm, đừng điều động nhân sự, sẽ mất lòng người.”
“Nếu như tôi cố chấp thì sao?”
“Tôi tự nhiên sẽ nghe theo.” La Tư thỏa hiệp.
“Vậy thì đừng hỏi nhiều.”
“Được.”
An Hạnh Nhi giao toàn bộ sơ yếu lý lịch của bộ phận Marketing mà lúc nãy lấy được từ tay của An Mục cho La Tư.
Thật ra trước kia đưa cho La Tư thì cô đã phác qua kế hoạch nhất định rồi, chỉ là cho La Tư xác định, có chỗ nào sai sót không.
La Tư nghiêm túc xem kế hoạch điều động nhân sự mà An Hạnh Nhi đưa cho cô ta.
Nếu như không phải thật sự biết cô chưa từng đi làm, cô ta sẽ cảm thấy cô đã làm ở công ty rất lâu, biết rõ tất cả thông tin và trách nhiệm công việc của tất cả nhân sự trong công ty.
“Tôi không có ý kiến.” La Tư nói thẳng, không khỏi nói: “Là kế hoạch chủ tịch cho cô sao?”
“Không phải.” An Hạnh Nhi mỉm cười: “Cho nên chị theo tôi, liệu có cảm thấy không phải có tài không được trọng dụng rồi không?”
“Không, tôi giữ nguyên ý kiến.”
“...” Rốt cuộc, ai là sếp?!
An Hạnh Nhi cũng không tính toán, mắt của cô khẽ đảo: “Sáng mai, giúp tôi hẹn tổng giám của bộ phận nhân sự, tôi và anh ta thương lượng chuyện điều động nhân sự.”
“Được.” La Tư cung kính.
“Bây giờ 8 giờ tối rồi.” An Hạnh Nhi nhìn sắc trời bên ngoài.
Bất tri bất giác thì đã giờ này rồi.
“Về sớm đi.” An Hạnh Nhi nói với La Tư.
“Đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của thư ký, lãnh đạo chưa tan làm, tôi không thể tan làm.”
An Hạnh Nhi liếc nhìn La Tư.
La Tư rất nghiêm túc.
An Hạnh Nhi lúc này không khỏi tò mò: “Chị kết hôn chưa?”
“Chưa?”
“Yêu đương chưa?”
“Chưa.”
Chẳng trách.
An Hạnh Nhi từ trên ghế làm việc đứng dậy, cô nói: “Vậy tôi tan làm, chị xem thời gian mà rời đi.”
“Được.”
An Hạnh Nhi thật ra cũng có hơi mệt rồi.
Cô đi vào gara để xe, ngồi vào chiếc xe con trực tiếp trở về biệt thự của Diệp Thương Ngôn.
Tên đó nói, phải mấy ngày mới trở về.
Không biết mấy ngày của anh ta sẽ là bao lâu?
An Hạnh Nhi đột nhiên mỉm cười.
Diệp Thương Ngôn muốn mấy ngày trở về, liên quan gì đến cô chứ.
Cô đỗ chiếc xe sang vào gara của biệt thự, đi vào đại sảnh.
Chú Trung ở đại sảnh đợi cô: “Mợ chủ.”
“Còn chưa nghỉ ngơi.”
“Đợi mợ chủ dùng bữa.” Chú Trung cung kính nói.
An Hạnh Nhi sững ra.
Cô buổi tối tăng ca, đã ăn cơm tăng ca ở công ty rồi.
Chú Trung hình như nhìn ra, vội nói: “Không sao, có điều cậu chủ bảo tôi nấu tổ yến cho mợ chủ, giờ đưa vào phòng ngủ cho mợ chủ ăn, hay là mợ phủ ăn ở đây?”
“Diệp Thương Ngôn bảo chú nấu sao?”
“Cậu chủ nói cô ngày đầu tiên chắc chắn sẽ tăng ca, cho nên bảo tôi nấu tổ yến bồi bổ cho cô.”
An Hạnh Nhi cũng không biết có cảm nhận gì.
Cứ cảm thấy... có hơi ấm áp.
Cô nói: “Ăn ở đây đi.”
“Được mợ chủ, tôi lập tức bê lên cho cô, cô đợi chút.”
An Hạnh Nhi khẽ gật đầu.
Cô lúc này ngồi ở bên bàn ăn.
Suy nghĩ một chút, vẫn gửi một tin nhắn cho Diệp Thương Ngôn: “Cảm ơn.”
Thật ra thật sự không biết nhắn cái gì, mới nhắn hai từ như vậy.
“Không cần cảm ơn, chủ yếu cũng vì bản thân tôi.” Bên kia rất nhanh đã trả lời lại.
Giống như đang đợi tin nhắn của cô vậy.
An Hạnh Nhi đột nhiên nghĩ đến kiếp trước.
Kiếp trước với Cố Quân Tường.
Cô nhiều năm ở nhà, mà anh ta thường xuyên đi xã giao.
Cô mỗi lần gửi tin nhắn cho anh ta, trước nay đều phải rất lâu mới nhận được một câu rep hờ hững, thậm chí sau này, ngay cả rep tin cũng không có, trực tiếp chọn phớt lờ.
Yết hầu của An Hạnh Nhi hơi chuyển động, nói với bản thân không cần nghĩ nhiều.
Bây giờ, không phải bắt đầu báo thù từng chút một rồi sao?!
Dù sao sẽ có một ngày, cô sẽ khiến Cố Quân Tường, sống không bằng chết!
Cô thu hồi ánh mắt, soạn tin nhắn: “Vì anh cái gì?”
Là hoàn toàn không có hiểu ý của Diệp Thương Ngôn.
“Thân thể của cô chủ An bảo dưỡng tốt rồi, tôi trải nghiệm sử dụng mới càng tốt.” Bên kia trả lời một cách rất đương nhiên.
An Hạnh Nhi tức giận trực tiếp để điện thoại xuống.
Mọi sự cảm động vừa rồi đều biến mất sạch!
Phắc!
Cô là vật phẩm sao? Gì là trải nghiệm sử dụng chứ?!
Hơn nữa ai từng nói sẽ cho anh trải nghiệm chứ?!
An Hạnh Nhi nổi nóng.
Người đàn ông ở đầu bên kia, lại... mặt mày rạng rỡ.
“Ngôn, cậu cười quá dâm rồi.” Tần Thạc không chịu nổi, nhắc nhở.
Chỉ từ sau khi có cô gái An Hạnh Nhi đó, anh ta cảm thấy Diệp Thương Ngôn anh ta nhìn thấy, không còn là Diệp Thương Ngôn nữa.
Cô gái đó rốt cuộc có ma lực lớn cỡ nào.
Khiến một ngọn núi băng vạn năm, hóa thành một vũng nước xuân vậy?!