CHƯƠNG 154
Sau khi Diệp Thương Ngôn xuất viện, anh trực tiếp về biệt thự của mình.
Người nhà họ Diệp tự mình đưa Diệp Thương Ngôn trở về phòng của anh rồi mới đi khỏi.
Lúc đi khỏi, Vân Vũ Phương còn dặn dò chú Trung rất nhiều thứ, nói chung là kêu ông ta chăm sóc tốt cho Diệp Thương Ngôn.
Thời gian dặn dò của Vân Vũ Phương có hơi dài.
Diệp Thiện Nhân đứng ở bên cạnh chờ bà.
Đương nhiên Diệp Thương Hải cũng như vậy.
An Hạnh Nhi là chủ nhân của căn biệt thự, đương nhiên cũng phải tiễn bọn họ đi rồi thì mới có thể về phòng, cô cũng đứng ở bên cạnh bọn họ như thế.
“An Hạnh Nhi.” Diệp Thương Hải đột nhiên lại gọi cô.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn anh ta.
Diệp Thương Hải ném cho An Hạnh Nhi một ánh mắt, hai người đi qua một góc.
An Hạnh Nhi vẫn còn có chút kinh ngạc, Diệp Thương Hải sẽ chủ động tìm cô, rõ ràng là có lời muốn nói với cô.
“Có chuyện gì vậy?” An Hạnh Nhi lên tiếng hỏi.
“Đồng Vận Khiết đến bệnh viện thăm Ngôn à?” Diệp Thương Hải hỏi.
An Hạnh Nhi cử động môi.
Thật ra thì người sáng suốt có thể nhìn ra được Diệp Thương Hải thật sự thích Đồng Vận Khiết.
Mà người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được trong mắt Đồng Vận Khiết không có Diệp Thương Hải.
“Có tới rồi đúng không?” Diệp Thương Hải dùng câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là câu khẳng định.
“Tới trước mọi người không lâu.”
“Đến làm gì?”
“Không có cơ hội làm gì hết.” An Hạnh Nhi không biết, Diệp Thương Hải có nghe rõ không nữa.
Lúc này, cô cũng đang suy nghĩ nếu như cô không ngăn cản bọn họ, có khi nào bọn họ sẽ thân mật làm gì đó rồi không.
“Em nhớ chú ý Đồng Vận Khiết.” Diệp Thương Hải đột nhiên lại nói.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Cô cho rằng Diệp Thương Hải tìm cô là vì để nói chuyện giúp cho Đồng Vận Khiết.
Dù sao thì hiện tại Đồng Vận Khiết cũng đang muốn phá hư chuyện tình cảm của cô với Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Hải từng là bạn trai cũ của Đồng Vận Khiết, nói máy lời hữu ích cho Đồng Vận Khiết cũng là chuyện không quá đáng.
Nhưng mà anh lại đang nhắc nhở cô, kêu cô hãy cần thận với Đồng Vận Khiết.
Diệp Thương Hải cũng có thể nhìn ra được nỗi nghỉ ngờ của cô, anh ta nói thẳng: “Đồng Vận Khiết là một người rất cố chấp, thứ gì mà cô ấy không có được thì người khác cũng không thể có được, cho nên có lẽ là cô ấy sẽ làm ra một vài chuyện cực đoan với em, tốt nhất là em vẫn nên đề phòng cô ấy.”
“Rốt cuộc là giữa anh với Đồng Vận Khiết có mối quan hệ như thế nào vậy?” An Hạnh Nhi nhịn không được, cô vẫn hỏi.
“Anh thích Đồng Vận Khiết, nhưng mà cô ấy không thích anh.”
“Anh thích cô ta, cho nên không phải lúc này người mà anh nên quan tâm là cô ta hả?”
“Kêu em đề phòng cô ấy chính là sự bảo vệ lớn nhát đối với cô ấy.” Diệp Thương Hải nói thẳng.
An Hạnh Nhi thật sự nghe không hiểu.
Diệp Thương Hải căn bản cũng không giải thích, anh ta chỉ nói: “Nói tóm lại là em phải để ý nhiều hơn.”
An Hạnh Nhi muốn hỏi cái gì đó, lúc này Vân Vũ Phương đã dặn dò xong rồi.
Diệp Thương Hải cũng không kéo dài thời gian, anh ta trực tiếp đi tới.
An Hạnh Nhi vội vàng bước tới, vô cùng lễ phép tiễn bọn họ ra ngoài, đợi sau khi bọn họ lên xe rồi cô mới trở về phòng khách một lần nữa.
Lúc này, trong phòng khách, chú Trung đang nấu cháo.
Hiển nhiên là nấu cho Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi cũng không làm phiền, cô đi thẳng lên trên lầu trở về phòng.
Đẩy cửa phòng ra, Diệp Thương Ngôn căn bản không có ở trong phòng.
Bởi vì không muốn để cho ba mẹ của Diệp Thương Ngôn nghỉ ngờ bọn họ kết hôn trên danh nghĩa, cho nên lúc Diệp Thương Ngôn về nhà liền trực tiếp để anh vào trong phòng của cô, lúc này cô vào đỡ anh về phòng của mình, nhưng mà lại không nhìn thấy anh đâu.
Tự mình về rồi?
An Hạnh Nhi quay người lại muốn đi vào trong phòng của anh xác định một chút.
Đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên trong phòng tắm.
Thân thể của An Hạnh Nhi cứng lại.
Cô vội vàng đầy cửa phòng tắm ra.
Sau đó, cô lại nhìn thấy một người… trần trụi.
Cô không kêu lên.
Cô có thể kiềm chế mà không hét lên.
Nhưng mà lúc này cô bỗng nhiên xoay người lại đưa lưng về phía Diệp Thương Ngôn.
Cô tức giận thở hỗn hến nói: “Diệp Thương Ngôn, bác sĩ đã nói là không thể tắm rồi?”
Diệp Thương Ngôn không phản ứng lại An Hạnh Nhi.
Nói chính xác thì kể từ buổi sáng sau khi bọn họ nói chuyện không thoải mái với nhau, con hàng này vẫn không thèm phản ứng cô.
Ai nói là đàn ông không mang thù cơ chứ.
Rõ ràng là lòng dạ của Diệp Thương Ngôn rất hẹp hòi.
“Diệp Thương Ngôn.” An Hạnh Nhi gọi tên anh.
Rõ ràng là âm thanh lớn hơn.
Diệp Thương Ngôn vẫn không thèm phản ứng cô như lúc nãy.
An Hạnh Nhi cắn răng.
Cùng lắm thì, cùng lắm thì đau mắt hột mà thôi.
Cô dứt khoát xoay người lại, trực tiếp đóng vòi hoa sen của Diệp Thương Ngôn.
Lúc này, Diệp Thương Ngôn vừa mới ngâm được một chút.
Cơ thể vẫn chưa ướt hết.
Anh cứ nhìn An Hạnh Nhi như thê.
An Hạnh Nhi cũng nhìn anh như thế.
Chính là ánh mắt đều đặt ở trên người anh, tuyệt đối không nhìn sang chỗ khác.
Ngay cả tròng mắt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô nói: “Không cho phép anh tắm.”
“Tôi có tắm hay không thì có liên quan gì với Cô chủ An chứ.” Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Thương Ngôn rõ ràng mang theo sự trào phúng: “Cô chủ An đã kêu tôi tránh xa một chút rồi, em còn đến đây quan tâm tôi làm cái gì.”
“Anh có thể đừng âm dương quái khí như vậy được không hả?” Một người đàn ông lớn xác rồi, có thây ngại không chứ.
“Không phải là Cô chủ An hi vọng tôi như vậy à?”
“…” Mẹ kiếp, muốn nôn ra máu.
An Hạnh Nhi không muốn nhiều lời với Diệp Thương Ngôn.
Cô trực tiếp đi lên bắt lấy cánh tay của Diệp Thương Ngôn, muốn đỡ anh ra ngoài.
Tay của Diệp Thương Ngôn giơ lên.
Anh nhẹ nhàng tránh thoát khỏi sự đụng chạm của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu.
“Cô chủ An, nam nữ thụ thụ bất thân, mong Cô chủ An tự trọng.” Diệp Thương Ngôn nghiêm túc.
An Hạnh Nhi thật sự rất muốn đánh cho anh một đám.
Cô hít thở sâu một hơi, cô nói: “Anh muốn như thế nào hả?”
“Muốn đi tắm.”
“Ngoại trừ tắm ra.” Giọng điệu của An Hạnh Nhi có chút nặng nề.
Diệp Thương Ngôn nhìn cô.
“Anh không tắm, tôi sẽ đồng ý với anh một chuyện.” An Hạnh Nhi thỏa hiệp, rõ ràng là giọng điệu đã dịu dàng hơn nhiều, cô đang bàn điều kiện với anh.
Ai kêu thân thể của Diệp Thương Ngôn bị như vậy là bởi vì cô.
Cô cần phải có trách nhiệm với anh.
Cho nên.
Cô chịu đựng.
“Ngủ cùng giường.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
An Hạnh Nhi cảm thấy nếu như không phải là tính tình của cô tốt, lúc này cô thật sự muốn đánh chết cái tên cặn bã Diệp Thương Ngôn này.
Trong đầu của anh chỉ có máy chuyện này thôi hả?
“Khoảng thời gian này tôi không tiện, nên nửa đêm tôi muốn thức dậy đi nhà vệ sinh thì cần có em giúp tôi, cho nên tôi không thể ngủ một mình được.” Diệp Thương Ngôn giải thích.
An Hạnh Nhi chớp chớp mắt.
Cho nên, Diệp Thương Ngôn muốn ngủ cùng với cô là để cô chăm sóc cho anh.
Mà không phải là…
“Dĩ nhiên là không phải.” Dường như là Diệp Thương Ngôn nhìn ra tâm tư của An Hạnh Nhi, anh trực tiếp phủ định: “Tôi đều đã như vậy rồi, trừ phi tôi muốn chết.”
Cho nên là anh vẫn còn biết bây giờ anh là một người tàn tật hả.
“Với lại.” Diệp Thương Ngôn nhìn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi cứ luôn cảm thấy Diệp Thương Ngôn rất nguy hiểm.
Lúc nào cũng vậy, chính là giờ phút này dáng vẻ người đầy băng vải đều tràn đầy uy hiếp.
“Tôi chờ Cô chủ An ôm ấp yêu thương tôi.”
“Không có khả năng đâu!” An Hạnh Nhi trả lời rất chắc chắn.
Chắc chắn là mình tuyệt đối không có khả năng chủ động làm gì đó với Diệp Thương Ngôn.
Cô không chỉ không có hứng thú đối với phương diện đó, mà còn có bóng ma tâm lý.
Dù sao thì.
Cho dù lúc trước rất yêu, cô cũng không cảm thấy đó là một chuyện tốt đẹp gì.
Cho nên không chỉ là bởi vì cô có thể thích Diệp Thương Ngôn hay không, cô gạt tất cả sang một bên.
Đối với chuyện này, cô chán ghét cực độ, lại nhớ đến chuyện hồi kiếp trước cô còn ngủ cùng một cái giường với người ác độc như thế, cô thật sự không thể tiếp tục trải qua những chuyện này.
Cho nên, cô tuyệt đối không có khả năng chủ động.
“Chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi.” Diệp Thương Ngôn lại vô cùng chắc chắn.