Chỉ là đại sảnh của bữa tiệc đã đổi thành một phòng khác của khách sạn.
An Hạnh Nhi căn bản còn chưa thấy được bố trí của đại sảnh tiệc cưới thì đã được thẳng đưa tới phòng hóa trang.
Bên trong phòng hóa trang, khoảng chừng có mười nhân viên vẫn luôn cung kính đứng thành một hàng, rõ ràng đang đợi An Hạnh Nhi.
Giờ phút này bên trong phòng hóa trang, ngoại trừ nhân viên, còn có Hạ Tư Tư đang có vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Hạ Tư Tư trơ mắt nhìn An Hạnh Nhi vứt bỏ cô bỏ trốn với tên đàn ông chó chết Diệp Thương Ngôn, chạy còn không nói, tên Diệp Thương Ngôn cặn bã kia lại còn cho người bắt cóc cô đến phòng hóa trang này. Đương nhiên, Hạ Tư Tư dùng từ luôn luôn rất khoa trương, trên thực tế chỉ là được mời đến đây chờ An Hạnh Nhi mà thôi.
"Tớ tưởng cậu bỏ trốn với Diệp Thương Ngôn rồi." Hạ Tư Tư quái gở nói.
An Hạnh Nhi cũng biết tính tình của cô, vội vàng an ủi vài câu: "Tớ chỉ đi nhận một tờ giấy hôn thú thôi."
"Cậu thật sự muốn kết hôn với Diệp Thương Ngôn?" Hạ Tư Tư rống to.
Một giây này lỗ tai cũng sắp bị giọng nói lớn của cô làm cho điếc.
An Hạnh Nhi đã quen với hành động khiến người ta không kịp đề phòng của Hạ Tư Tư.
Nhưng nhân viên ở đây thì không biết, lúc này thậm chí có nhân viên bị dọa đến thân thể rung một cái, rõ ràng chấn kinh là quá độ.
"Cậu bình tĩnh một chút." An Hạnh Nhi nhịn không được nói.
"Tớ còn không tỉnh táo sao? Mặc dù mặc dù… Mẹ nó!" Hạ Tư Tư đột nhiên nói tục: "Tên Cố Quân Tường kia là tên ngụy quân tử, cho dù là thiên lôi đánh xuống cũng không hết hận! Tớ đã bị anh ta lừa gạt nhiều năm như vậy, tớ luôn cho rằng anh ta yêu cậu đến tê tâm liệt phế, lại không nghĩ rằng sau lưng lại là tên đàn ông buồn nôn như vậy! Hôm nay nếu không phải là bị cậu làm cho kinh sợ, lại bị Diệp Thương Ngôn cặn bã đẹp trai kia làm cho ngơ ngác, thì chắc chắn tớ sẽ xử lý tên Cố Quân Tường này!"
Chuyện này, An Hạnh Nhi tuyệt đối tin tưởng.
Lấy tính cách của Hạ Tư Tư, cô bị ức hiếp đến mức này, Hạ Tư Tư thật sự sẽ liều mạng cho cô một cái lời giải thích.
Trong lòng An Hạnh Nhi ấm áp.
Thật sự bị Hạ Tư Tư làm cảm động.
Đột nhiên cô đưa tay chủ động kéo Hạ Tư Tư.
Hạ Tư Tư khẽ giật mình, có chút buồn nôn nhìn An Hạnh Nhi: "Cậu làm cái gì mà buồn nôn như vậy?""Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút hạnh phúc." An Hạnh Nhi cười.
"Hạnh phúc? Hạnh phúc cái quỷ gì! Cố Quân Tường không phải là mặt hàng tốt, nhưng cậu cho rằng Diệp Thương Ngôn có thể tốt hơn chỗ nào? Tốt lắm, tớ thừa nhận, quả thực hôm nay anh ta rất đẹp trai, đến bây giờ tớ vẫn nhớ khoảnh khắc anh giẫm lên tường vân thất thải xuất hiện ở tiệc cưới cầu hôn cậu vào hôm nay, còn bị kinh diễm đến trán cũng đau."
“…" Ngữ văn của Hạ Tư Tư là do thầy dạy Sinh học dạy sao? Phải dùng bộ thận cơ thể đến để ví von.
"Nhưng cuối cùng Diệp Thương Ngôn vẫn là một tên cặn bã, anh ta chơi nhiều phụ nữ như vậy, nếu anh ta có bệnh thì làm sao bây giờ?"
"..." Cậu đừng nguyền rủa anh như thế được không!
Hạ Tư Tư vẫn nói vô cùng hăng hái.
An Hạnh Nhi cắt đứt lời cô nói, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cậu cảm thấy, Cố Quân Tường với An Tầm, rốt cuộc là ai chủ động?"
"Còn phải nói nữa sao? Chắc chắn là Cố Quân Tường!" Hạ Tư Tư nói trúng tim đen.
"Cậu không cảm thấy là An Tầm cố ý sắp xếp sao?"
"Cho xin đi! Cố Quân Tường có ngu như vậy sao? Không chỉ không ngốc, anh ta còn rất thông minh! Loại phụ nữ giống như An Tầm căn bản là ngực to não nhỏ, làm sao có thể đặt bẫy cho Cố Quân Tường?" Vẻ mặt Hạ Tư Tư xem thường.
Cho nên.
Hạ Tư Tư chưa bao giờ ngu ngốc.
Cô chỉ là không thích dùng sự thông minh của mình lên những việc chính đáng mà thôi.
"Cậu sẽ không phải là còn chờ mong cái gì ở Cố Quân Tường đấy chứ? " Đột nhiên Hạ Tư Tư lại kích động.
Mắt An Hạnh Nhi trợn trắng.
Cô hận không thể giết chết Cố Quân Tường luôn đi!
"Nếu mà như vậy, tớ tình nguyện cậu gả cho Diệp Thương Ngôn còn hơn. Nói không chừng Diệp Thương Ngôn còn có thể trở thành lãng tử quay đầu, cái loại giống như Cố Quân Tương này một khi ngoại tình thì sẽ luôn ngoại tình, nếu cậu phải gả cho anh ta thật thì hoàn toàn xong đời."
"Không đâu." An Hạnh Nhi khẳng định: "Đời này tớ cũng không thể tái giá với Cố Quân Tường!"
"Hạnh Nhi." Đột nhiên Hạ Tư Tư ôn nhu hơn.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Thật sự sợ Hạ Tư Tư đột nhiên thay đổi.
Hạ Tư Tư có chút khó chịu nói: "Cậu thật quá thảm rồi. Hôn nhân lại không thuận lợi như thế, gặp được một con hàng cặn bã, rồi lại gặp tiếp một con hàng cặn bã khác. Cậu nói xem về mặt tình cảm, sao cậu lại không có nửa điểm may mắn như tớ chứ?"
Nói đến phần sau, thế mà lại còn đắc ý.
An Hạnh Nhi im lặng.
Không phải người bình thường thì thật sự không thể làm bạn với Hạ Tư Tư.
Bị cô làm tức chết rồi.
"Cô An." Đột nhiên một nhân viên tiến lên.
Đoán chừng là không chờ được nữa.
Cô ta cung kính nói: "Cậu ba Diệp dặn dò chúng tôi trang điểm cho cô. Bây giờ cách thời gian hôn lễ của cô với cậu ba Diệp chỉ còn 4 giờ, phải nắm chắc thời gian mới được."
"Được." An Hạnh Nhi lên tiếng.
Nếu Diệp Thương Ngôn đã sắp xếp hôn lễ, cô cũng chỉ có thể kiên trì.
"Không nói những cái khác, Diệp Thương Ngôn cặn bã này đối với cậu vẫn thật là hào phóng…a a a a!" Đột nhiên Hạ Tư Tư thét lên.
Nếu không nói.
Thì thật sự không ai biết cô là cô cả của nhà họ Hạ.
"Mẹ nó, đây là thứ đồ gì!" Hạ Tư Tư trừng to mắt nhìn trước mắt, đột nhiên nhân viên công tác kéo cái màn che lớn trong phòng hóa trang ra, đằng sau màn che là một bộ áo cưới màu đỏ chót, không phải áo cưới mà những năm này vẫn luôn lưu hành, mà là bộ váy cưới thêu thùa thủ công truyền thống nhất của Bắc Văn quốc, kỹ thuật tinh xảo, vải vóc cao cấp, eo và ngực được đính những viên kim cương tinh xảo trên viền váy, dưới ánh đèn lấp lánh làm mù mắt người khác.
Đây rõ ràng là, rõ ràng là một bộ mũ phượng khăn quàng vai!
Thời kỳ cổ đại của Bắc Văn quốc, chỉ có quân vương quý tộc cưới vợ mới có tư cách mặc loại áo cưới này, trải qua trăm ngàn năm loại này áo cưới cơ hồ đã tuyệt chủng, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện ở trước mắt các cô.
Hơn nữa nghe nói.
Loại áo cưới này hoàn toàn là may thủ công.
Không nói đến giá trị liên thành, chỉ riêng thời gian hoàn thành cũng không phải là ngày một ngày hai.
Nhưng mà nhìn bộ áo cưới trước mặt này chính là hàng cao cấp loại một, rốt cuộc là từ nơi nào tới?
Con mắt Hạ Tư Tư nhìn chằm chằm.
Giây phút này An Hạnh Nhi cũng có chút rung động.
Cũng có chút không kịp phản ứng.
Dương như nhân viên công tác không ngờ tới các cô sẽ có phản ứng như thế, vội vàng giải thích: "Bộ mũ phượng khăn quàng vai này là văn hóa truyền thống của Bắc Văn quốc do chính tay ngài Nam Quách làm. Người đó chính là bậc thầy có tay nghề thêu thùa cao cấp nhất thế giới, tốn ròng rã một tháng mới hoàn thành. Có thông tin rằng ngài Nam Quách đã tự tay may một kiện mũ phượng khăn quàng vai đưa đến phòng đấu giá thế giới, lúc ấy đấu ra giá trên trời hơn ba trăm tỷ!"
"…" Thế này sao có thể là một bộ quần áo.
Cái này đều là tiền mặt!
"Cô An, để tôi giúp cô thay." Nhân viên ôn nhu nói.
An Hạnh Nhi hoàn hồn.
Cô không xác định được, bộ áo cưới này, bộ áo cưới đắt đỏ này thật sự là chuẩn bị vì cô sao?
"Cô An, mời tới bên này." Không thấy An Hạnh Nhi trả lời.
Nhân viên đã mời cô đi vào, sau đó kéo màn che lại.
Ngay lúc Hạ Tư Tư có chút khó chịu, một nhân viên đi lại đi về phía cô: "Cô Hạ, lễ phục phù dâu của cô ở chỗ này."
Hóa ra cô cũng có.
Tâm trạng trong nháy mắt đã khá nhiều.
Cô vui sướng đi theo nhân viên đổi lễ phục, ngay lúc cô còn có chút dương dương tự đắc thì nhìn thấy màn che lần nữa bị kéo ra.
Hạ Tư Tư cảm thấy.
An Hạnh Nhi thật sự trở thành kẻ thù chung của phụ nữ.
Cuối cùng cô cũng biết, hóa ra xinh đẹp thật sự không có giới hạn cao nhất!