CHƯƠNG 20
Cuối cùng trong đáy mắt của Diệp Thương Ngôn vẫn xuất hiện một tia kinh ngạc.
Đại khái là đối với sự thay đổi của An Hạnh Nhi, anh không kịp chuẩn bị.
Nhưng mà cuối cùng.
Anh cũng đã quen lạnh lùng rồi.
Cho nên anh sẽ không có biểu hiện gì quá lớn.
An Hạnh Nhi cũng không muốn phải trì hoãn thời gian, quay người định rời đi ngay.
Dù sao thì trong trường hợp như thế này vẫn luôn cảm thấy không quen.
Trong khoảnh khắc cô rời đi, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô quay đầu lại: “Diệp Thương Ngôn.”
Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn vẫn luôn nhìn cô.
Trong giây phút An Hạnh Nhi quay đầu lại đối mặt với anh, bị ánh mắt đó của anh làm cho... rung động.
Quả nhiên.
Phụ nữ đều không có cách nào từ chối người đàn ông quá đẹp trai.
Diệp Thương Ngôn thật sự có tư cách đó, để tất cả những người phụ nữ chạy theo anh như vịt.
Cho nên là...
Câu nói để kêu anh phải “giữ mình”, cô cảm thấy là không có gì cần thiết.
Đàn ông hẳn sẽ không từ chối được phụ nữ ôm ấp yêu thương.
Cố Quân Tường cũng vậy.
Diệp Thương Ngôn cũng là như vậy.
“Cô An không nói à?” Diệp Thương Ngôn rõ ràng có thể nhìn ra được An Hạnh Nhi có lời muốn nói.
Lúc này cũng có thể nhìn ra được rõ ràng là cô không muốn nói nữa.
“Đừng để nhiễm bệnh.” An Hạnh Nhi nói với anh một câu.
Ánh mắt của Diệp Thương Ngôn siết chặt lại.
“Tôi sợ là giao dịch của chúng ta còn chưa hoàn thành thì anh đã chết rồi.” An Hạnh Nhi nói hết câu.
Rời khỏi phòng bao.
Ở trong phòng bao, Diệp Thương Ngôn cứ nhìn bóng lưng rời đi của An Hạnh Nhi như thế.
Tần Thạc ở bên cạnh kiềm chế không được mà lục phủ ngũ tạng đều vặn vẹo.
Rốt cuộc đã không thể khống chế được mà bật cười.
Còn cười rất là khoa trương.
Diệp Thương Ngôn ném ánh mắt qua.
Tần Thạc miễn cưỡng để cho mình không cười khoa trương như vậy nữa.
Anh ta nói: “Tôi có nên đi nói cho cô An một tiếng, những tiểu thư ở đây đều được kiểm tra định kỳ hay không.”
Đúng vậy.
Câu lạc bộ giải trí Ngự Càn Vương Triều lớn nhất Thanh Thành chính là của nhà anh ta.
“Không không không.” Tần Thạc lắc đầu: “Tôi hẳn nên nói cho cô An, tiểu thư ở nơi này ngay cả một sợi lông của cậu cũng không chạm tới.”
Dường như là Diệp Thương Ngôn không có tâm tư để phản ứng lại Tần Thạc.
Anh cũng rời khỏi phòng bao.
Vừa mới đi ra cửa chính.
Dường như là có một người phụ nữ đang cố ý chờ anh.
Diệp Thương Ngôn căn bản cũng không thèm nhìn một chút nào.
“Cậu ba Diệp.” Người phụ nữ nũng nịu kêu anh.
Cũng đã lấy hết dũng khí.
Lúc đầu cô ta cũng không dám đến gần anh, nhưng mà nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy cũng có thể trực tiếp nhào vào trong lòng của anh, có lẽ là cô ta cũng có thể.
Huống hồ gì lúc nãy cậu ba Diệp còn chủ động gọi cô ta là “bé cưng”.
Nghĩ đến đây.
Người phụ nữ này liền kích động không thôi.
Bước chân đang đi khỏi của An Quốc Cường quả thật dừng lại.
Anh quay đầu lại.
Trái tim của người phụ nữ này đập nhanh một mặt mong chờ.
“Cái chữ chồng này, đừng để tôi nghe thấy từ trong miệng của cô nữa.” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn lạnh lùng đến phát run.
Người phụ nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Lúc này kinh ngạc nhìn cậu ba Diệp đã rời đi, nhìn bóng lưng của anh, rất lâu mới nhớ đến đến lúc nãy ở trong phòng bao cô ta hờn dỗi nói với điện thoại di động của cậu ba Diệp một câu: “Chồng ơi, anh thật là đáng ghét.”
Hiện tại có phải là anh đang cảnh cáo cô ta, cô ta không có tư cách gọi anh là “chồng”.