Sau đó mới đóng cửa xe lại cho cô, rồi đi về phía bên kia để ngồi vào.
Sau khi chú Hựu thấy bọn họ ngồi ổn định, mới đi đến chỗ tài xế và lái xe rời đi.
Lúc rời đi, dường như An Hạnh Nhi mới hoàn hồn lại.
Bởi vì Diệp Thương Ngôn khom người ngồi dưới đất trước mặt cô lúc này, đã khiến cô khiếp sợ. Lúc này mới kịp phản ứng, mới tự nghi ngờ, cô không nhịn được cười hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Không cần ở lại hiện trường hôn lễ sao? Lát nữa không phải đến khâu mời rượu à?"
"Không, chúng ta chỉ cần cử hành nghi thức là được, những chuyện khác nên giao cho cha mẹ chúng ta làm đi. Dù sao..." Diệp Thương Ngôn nhìn chằm chằm An Hạnh Nhi, đôi môi đẹp đẽ của anh khẽ mấp máy: "Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng."
"..." Biết rõ chỉ là hình thức.
Ở đâu có một đêm xuân?
An Hạnh Nhi thật sự không hiểu được Diệp Thương Ngôn.
Anh cứ hành động bất ngờ như vậy.
Mà dường như cô, hoàn toàn không phản kháng được.
Đương nhiên.
Điều đó không vi phạm nguyên tắc của cô.
Dù sao các nghi thức trong hôn lễ mà Diệp Thương Ngôn thấy không thích, cô thấy có thể bỏ thì cứ bỏ đi.
Huống hồ không chỉ một mình Diệp Thương Ngôn, mà cô cũng không thích.
Vốn dĩ hôn lễ hôm nay có chút buồn cười, vẫn sẽ có chút ngạc nhiên khi đối mặt với nhiều khách như vậy.
Nghĩ như vậy.
Sao cô cũng cảm thấy những chuyện này đều do Diệp Thương Ngôn cố ý sắp xếp, mà không phải, nhất thời nảy ra ý muốn, đột nhiên chấn kinh.
Bên trong xe vẫn yên lặng.
Chiếc xe nhỏ lái vào biệt thự riêng của Diệp Thương Ngôn.
Thật ra An Hạnh Nhi vẫn khá may mắn, so với việc sống cùng với trưởng bối trong gia đình thì ở riêng với Diệp Thương Ngôn, đương nhiên sẽ gặp ít phiền toái hơn.
Nhưng cô có chút kinh ngạc.
Biệt thự bị cúp điện sao?
Làm sao lại tối như vậy?
Hơn nữa, chiếc xe nhỏ đi đến cửa thì dừng lại.
Sau đó chú Hựu xuống xe trước, vẫn cung kính như trước mở cửa xe cho An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi cứ cho là, xuống xe thì thấy được cửa của phòng khách biệt thự.
Cuối cùng, váy cưới trên người cô quá rườm rà, khi đi lại sẽ khiến cô rất mệt mỏi.
Lúc đó cũng không thể khiến chú Hựu phải khó xử.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Không cần nghĩ cũng biết, đây là sự sắp xếp của Diệp Thương Ngôn.
Sự sắp xếp của Diệp Thương Ngôn... dù sao giữa hai người cũng là quan hệ hợp tác, chỉ cần không vi phạm đến nguyên tắc của cô thì cô có thể hùa theo.
Cô bước chân xuống đất.
Chú Hựu ngồi xổm người xuống, sửa sang lại làn váy cho cô rất cung kính.
"Cảm ơn." An Hạnh Nhi cười một cái cảm ơn.
"Vâng, phu nhân."
"..." Mỗi lần nghe được hai tiếng "phu nhân", khóe miệng An Hạnh Nhi lại giật một cái.
Thật sự, không quen với kiểu xưng hô này.
Ở kiếp trước khi cô kết hôn với Cố Quân Tường, tất cả mọi người đều gọi cô là mợ cả.
Cô luôn cảm thấy mợ cả thì bình thường hơn một chút, phu nhân thì quá long trọng rồi.
Điều quan trọng là.
Cô không được xem là vợ chân chính của Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không có mở miệng bảo chú gọi lại.
Cô hít sâu một hơi, bước lên một bước, chuẩn bị đi vào.
Lúc này Diệp Thương Ngôn cũng đã xuống xe, anh ở sau lưng nhưng lại không nghĩ đến phải đi qua đỡ cô.
Trước mặt là một màu đen kịt, cô lại không quen, thật sự sợ té.
Cô thận trọng đi về phía trước.
Lúc này cô thật sự rất buồn bực, Diệp Thương Ngôn không phải rất kiêu ngạo sao? Tiết kiệm một chút điện này?
Thì trong nháy mắt.
Đèn dưới chân cô đột nhiên sáng lên.
An Hạnh Nhi hơi khựng lại.
Có thể hiểu ngay... Diệp Thương Ngôn đang cho cô bất ngờ.
Và cô luôn cảm thấy những chiêu mà Diệp Thương Ngôn sử dụng khiến cho tất cả phụ nữ đều ngạc nhiên mừng rỡ không ngăn được.
Cô ngừng thở.
Không biết đây là mong đợi, hay là đang... khiêu chiến.
Cô cứ đi vào từng bước một.
Mỗi một bước đi, ánh đèn dưới chân sáng lên một ngọn.
Một ngọn đèn rồi một ngọn đèn.
Càng ngày càng nhiều.
Khi cô đi đến điểm cuối cùng.
Thì trên bầu trời tối đen, một quả pháo hoa đột nhiên bắn lên.
Bầu trời rực rỡ, pháo hoa kiêu ngạo nở rộ.
Đỏ, cam, lục, lam, tím, đủ tất cả sắc màu, như những ngôi sao rạng rỡ giữa màn đêm.
Pháo hoa lớn như vậy, sợ là cả Thanh Thành cũng có thể thấy!
An Hạnh Nhi khống chế nhịp đập của trái tim mình, từng chút từng chút một, cô nhìn hết toàn bộ.
Cho đến khi.
Tất cả đốm lửa nhỏ trên bầu trời đều rơi xuống, bầu trời rực rỡ tươi đẹp khôi phục lại bóng tối vốn có.
Nhưng điều này chỉ kéo dài vỏn vẹn một giây.
Cả ngôi biệt thự đột nhiên bừng sáng.
Sáng đến mức như là một cái mặt trời khác, chiếu sáng lấp ánh.
An Hạnh Nhi thật sự bị Diệp Thương Ngôn làm cho ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Hết lần này đến lần khác, vượt qua khả năng nhận thức của cô.
Cổ họng cô khẽ nhúc nhích.
Cảm giác được người đàn ông phía sau đang đi đến bên cạnh cô.
Cô đảo mắt, nhìn Diệp Thương Ngôn.
Cô nói: "Tôi không thể báo đáp."
Thật sự không biết phải dùng cái gì để cảm ơn những gì anh làm cho cô hôm nay.
Ngay cả khi biết rõ đây là cuộc hôn nhân theo hình thức, nhưng cô cũng sẽ cảm động bởi vì sự chuẩn bị của anh.
Dù sao.
Từ trước đến nay Cố Quân Tường chưa bao giờ chuẩn bị cho cô bất kỳ điều ngạc nhiên nào.
Nhưng anh lại hết lần này đến lần khác khiến cô khiếp sợ, long trời lỡ đất.
"Nhất định sẽ giúp anh có tương lai tươi sáng.” An Hạnh Nhi nói rất kiên định.
Khóe miệng Diệp Thương Ngôn cười một chút.
Nụ cười rõ ràng có chút thất vọng, lại phảng phất như ảo giác.
Lúc này anh lại không nói gì, chủ động cầm tay cô.
An Hạnh Nhi đã quen với sự thân mật của anh.
Cô được Diệp Thương Ngôn dắt từng bước từng bước vào phòng khách của biệt thự.
Trong tiền sảnh cũng được bố trí tương đối lộng lẫy.
Dù sao Diệp Thương Ngôn cũng là một kẻ ngốc có nhiều tiền, hay là... thói quen, tiêu xài lãng phí.
Thật ra thì.
Ở những nơi người khác không thấy được thì tội gì phải làm đến nước này.
Cô đi theo Diệp Thương Ngôn lên lầu hai.
Vừa đi đến cầu thang, Diệp Thương Ngôn đột nhiên khom người, bồng cô lên.
An Hạnh Nhi kinh ngạc.
Cô vô thức ôm chặt cổ Diệp Thương Ngôn.
Một động tác nhỏ này, rõ ràng là có chút thân mật, khiến cho khóe miệng Diệp Thương Ngôn khẽ nhếch lên.
Anh ôm An Hạnh Nhi, vững vàng bước lên cầu thang.
Trên cầu thang, làn váy rất dài của An Hạnh Nhi kéo lê trên đất, vô cùng đẹp đẽ.
Diệp Thương Ngôn đặt An Hạnh Nhi vào một căn phòng.
Trong trí nhớ hẳn là thiết kế màu trắng xám, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành một màu đỏ thẫm, ngay cả vách tường cũng biến thành màu đỏ, thậm chí có chút giống như một lễ hội.
Diệp Thương Ngôn khom người.
Dịu dàng đặt An Hạnh Nhi trên một chiếc giường lớn cũng màu đỏ.
Nệm rất mềm.
Thật mềm, An Hạnh Nhi thật sự muốn nằm ở trên giường, rồi ngủ mất.
Từ khi thức dậy lúc sáng sớm đến bây giờ đã bận rộn một ngày, bây giờ thật sự rất mệt mỏi.
Lúc thân thể đang buông lỏng.
Một giây tiếp theo dường như cũng cảm giác được, một hơi thở nguy hiểm.
Cô lo lắng nhìn Diệp Thương Ngôn vẫn chậm chạp không đứng dậy rời đi sau đi đặt cô xuống. Đôi mắt Diệp Thương Ngôn rõ ràng nhìn chằm chằm gương mặt cô, trong mắt còn có một chút tình cảm.
Rõ ràng muốn không chú ý đến cũng rất khó khăn.
Tim cô lại đập nhanh.
Vì Diệp Thương Ngôn mà trái tim này đập nhanh không biết bao nhiêu lần.
Người đàn ông này, đúng là yêu nghiệt của nhân gian.
Nếu không, làm sao lại quyến rũ lòng người đến như vậy!