An Hạnh Nhi gọi điện cho Tần Thạc.
Đầu bên kia cất giọng uễ oải: “Chị gái à, sớm như vậy, cô phá mộng đẹp của người ta!”
Rõ ràng là mang theo chút ngái ngủ.
An Hạnh Nhi nhìn giờ.
Cũng đã hơn 9 giờ rồi, đâu còn sớm chứ?!
Cô nói: “Mấy ngày trước tôi không phải nhờ anh một chuyện hay sao?”
“Chuyện gì?” Giọng điệu không tốt lắm.
“Giúp tôi tra scandal của Ôn San và Chu Lương Thành, tra được chưa?” An Hạnh Nhi hỏi.
Đầu bên kia dường như cuối cùng cũng tỉnh từ trong giác mơ, từ trên giường ngồi dậy, giọng nói nghe cũng tỉnh táo hơn nhiều: “Tra được rồi.”
An Hạnh Nhi biết, giao cho Tần Thạc không có sai.
Kiếp trước Diệp Thương Ngôn quản lý nhiều phương diện như vậy, chắc chắn là có Tần Thạc ở đằng sau âm thầm ủng hộ, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
“Làm phiền giúp tôi tuồn ra, cảm ơn.” An Hạnh Nhi rất khách sáo.
“Cô làm như vậy rồi, Đồng Vận Khiết sẽ thật sự chơi tới cùng đó.” Tần Thạc nhắc nhở.
“Cho nên anh lo ngại sao?” An Hạnh Nhi hỏi thẳng anh ta.
Tần Thạc khựng lại, sau đó mở miệng nói: “Tôi có gì phải lo ngại chứ.”
“Lo ngại cho Diệp Thương Ngôn.”
“Diệp Thương Ngôn tại sao phải lo ngại?”
“Bạn gái cũ không phải sao?” An Hạnh Nhi nhướn mày.
Tần Thạc đã cười.
Cho nên An Hạnh Nhi luôn cho rằng Đồng Vận Khiết có dây dưa với Diệp Thương Ngôn, cho nên mới giết tuyệt với Đồng Vận Khiết sao?!
Phụ nữ ác lên, thật sự đàn ông không là gì.
“Ngôn chưa từng giải thích cho cô sao?” Tần Thạc hỏi, ngược lại cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Giải thích cái gì?”
“Không có gì.” Nếu Diệp Thương Ngôn không giải thích, anh ta có tư cách gì nói nhiều như vậy.
An Hạnh Nhi nhíu mày, có lúc thật sự cảm thấy Tần Thạc thật lảm nhảm.
Đương nhiên.
Trong chuyện công việc, không có ai đáng tin hơn anh ta.
Chuyện đã giao cho Tần Thạc thì không gì không hoàn thành được.
“Việc làm lộ ra scandal của Ôn San, giao cho anh đó.”
“Được.” Tần Thạc đáp ứng.
An Hạnh Nhi nói ‘cảm ơn’ lần nữa, sau đó cúp máy.
Tần Thạc vẫn gọi càu nhàu một tiếng với Diệp Thương Ngôn: “Vợ của cậu kêu tôi làm lộ ra scandal của Ôn San, Ôn San bây giờ là người đại diện mà Đồng Vận Khiến tốn 300 tỷ mới ký được, một khi lộ ra scandal của Ôn San, Đồng Vận Khiết sẽ gặp xui, theo tình hình của Ôn San, phí quảng cáo chắc là không đền nổi. Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là khu kinh doanh mà Đồng Vận Khiết hiện nay quyết định làm sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, cũng tức là chỉ vài phút sẽ khiến Đồng Vận Khiết ở nhà họ Đồng, không còn gì cải”
“Cho nên…” Diệp Thương Ngôn hỏi.
“Cho nên cậu không có ý kiến gì phải không.”
“Đồng Vận Khiết cũng nên biết bản thân rốt cuộc có thân phận gì.” Diệp Thương Ngôn không có chút mềm lòng.
Tần Thạc tự nhiên cũng làm theo.
Dù sao đối với Diệp Thương Ngôn, anh ta luôn nghe và làm theo.
Tập đoàn Tinh Diệu, văn phòng tổng giám của bộ phận kế hoạch marketing.
Đồng Vận Khiết ngồi ở trên chiếc ghế sang trọng của mình, lạnh lùng nhìn tin tức trên điện thoại.
Nhìn tới hôm nay, vẫn là tin tức An Hạnh Nhi nổi lên, vẫn là tin tức khen ngợi ngưỡng mộ ủng hộ dành cho An Hạnh Nhi ở khắp các trang mạng.
Mà cô ta, thật sự ở dưới hào quang của An Hạnh Nhi, trở nên mờ nhạt vô cùng.
Vốn là muốn hạ uy với An Hạnh Nhi.
Không ngờ ngược lại bị An Hạnh Nhi tát một cái!
Vừa nghĩ tới tối hôm đó An Hạnh Nhi ở trước mặt tất cả mọi người, phong mang vạn trượng như vậy thì cô ta thật sự không nuốt trôi cục tức này.
Cô ta cảm thấy sẽ không để An Hạnh Nhi sống tốt!
Không chỉ là một thương hiệu xa xỉ phẩm như Selena thôi sao?!
Cô ta không cần thương hiệu này tiền vào, cô ta cũng có thể khiến tòa nhà Quang Minh của An Hạnh Nhị, thảm bại vô cùng.
Cô ta cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên, dặn dò với thư ký: “Tin tức cuộc họp báo chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Xong rồi, Đồng tổng.”
“Chắc chắn đã mời tất cả giới truyền thông chưa?”
“Đã chắc chắn rồi.”
“Mua hotsearch rồi chứ?”
“Đã mua rồi, chỉ cần tin tức buổi họp báo của chúng ta vừa bắt đầu thì lập tức lên hotsearch tin tức.”
“Buổi họp báo ngày hôm nay, không được xảy ra một chút sai sót nào.” Đồng Vận Khiết dặn lần nữa.
“Rõ”
Đồng Vận Khiết hằn học cúp máy.
An Hạnh Nhi cho rằng dựa vào một cửa hàng thì có thể thúc đẩy độ nồi tiếng của một trung tâm thương mại hay sao?
Nực cười.
Thứ thật sự có thể thu hút, vẫn là lực hiệu triệu của ngôi sao tuyến đầu, cùng năng lực kinh doanh của bản thân khu kinh doanh.
Tập đoàn Tinh Diệu bọn họ, vốn là tập trung với lượng người là chính, nhiều năm như vậy ngay cả chuỗi siêu thị cũng đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển của khu kinh doanh.
Muốn đè bẹp tòa nhà Quang Minh, chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đồng Vận Khiết mường tượng chiến thắng của mình.
Điện thoại đột nhiên đồ chuông.
Cô ta liếc nhìn số gọi tới, thấy số của Diệp Thương Hải, mang theo sự mắt kiên nhẫn, nhưng vẫn nghe máy: “Chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Anh không phải là gọi làm hòa.”
“Cho nên anh gọi tới làm gì?” Đồng Vận Khiết lạnh lùng châm chọc.
Đối với Diệp Thương Hải vốn là lợi dụng.
Một khi không còn giá trị lợi dụng, tự nhiên không cần nữa.
Cô ta cũng không cần lưu lại bất kỳ mặt mũi gì cho anh ta nữa.
“Em đừng đấu với An Hạnh Nhi.” Diệp Thương Hải nhắc nhở.
“Ha.” Đồng Vận Khiết cười càng châm chọc: “Sao hả, anh cũng nhìn trúng An Hạnh Nhi rồi?”
Sắc mặt của Diệp Thương Hải thay đổi thấy rõ.
“Chỉ cần là người phụ nữ của Diệp Thương Ngôn, anh đều có thể nhìn trúng phải không.” Đồng Vận Khiết nói không chút lưu tình: “Tôi cũng vậy, An Hạnh Nhi cũng vậy. Diệp Thương Hải, anh biết rõ anh không bằng Diệp Thương Ngôn, anh còn tranh cái gì với anh ấy?! Anh tranh được cái gì của anh ấy, có biết năng lực của mình không?”
“Đồng Vận Khiết, nễ tình đoạn tình cảm của chúng ta, tôi tốt bụng nhắc nhở em, em nều như bướng bỉnh không nghe, cuối cùng nhận được kết cục gì, đó là chuyện của bản thân em, tôi tuyệt đối sẽ không giúp em.” Giọng của Diệp Thương Hải rõ ràng cũng hơi tức giận.
Đồng Vận Khiết khinh thường không màng tới: “Tôi cần anh giúp tôi chắc, anh cũng không giúp được tôi cái gì! Tôi đã nói rõ rồi, tôi và An Hạnh Nhi, không phải là cô ta chết thì là tôi vong, chúng tôi ở thế đối đầu!”
“Vậy thì em chết.” Diệp Thương Hải gằn từng từ.
“Anh cho rằng có thể uy hiếp được tôi sao?” Đồng Vận Khiết căn bản không nghe, giọng điệu của cô ta mang theo sự khoe mẽ: “Dù sao, Diệp Thương Ngôn sẽ không giết tôi.”
“Em lấy đâu ra tự tin, cảm thấy nó sẽ không giết em chứ?”
*Đó là anh ấy nợ tôi.”
“Đồng Vận Khiết, em trước nay đều không biết…”
“Đủ rồi! Đồng Vận Khiết cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với Diệp Thương Hải: “Tôi không muốn nói nhảm với anh nữa! Diệp Thương Hải tôi nói rõ với anh rồi, mặc kệ có phải là An Hạnh Nhi bảo anh tới tìm tôi hay không, hay là anh còn chưa dứt tình với tôi, tôi đều sẽ không thay đổi quyết tâm của mình. Anh sau này tốt nhất đừng gọi điện cho tôi nữa! Ở thế giới của tôi, ngoài Diệp Thương Ngôn ra thì không có người đàn ông thứ hai!”
Ngón tay của Diệp Thương Hải đều đang run rầy.
Ấn nhẫn sự run rầy.
Cuối cùng.
Anh ta đã cúp máy.
Sự việc đã tới nước này, anh ta đã làm hết trách nhiệm của mình rồi.
Đồng Vận Khiết cứ muốn đi con đường riêng của cô ta, đó là chuyện của cô ta.
Anh ta tuyệt đối không nhúng tay!
Đồng Vận Khiết cũng hằn học cúp máy.
Diệp Thương Hải vậy mà còn vì An Hạnh Nhi mà tới cầu cô ta?!
Tức cười.
Cô ta đã làm tới bước này, ai cầu cô ta cũng không có tác dụng.
Ngoài trừ Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi không nỡ nhường Diệp Thương Ngôn cho cô ta thì cô ta sẽ không để lại bất kỳ con đường sống nào cho An Hạnh Nhi!