Tám giờ tối.
An Hạnh Nhi xử lý xong công việc.
Còn ba ngày nữa là tái khai trương, mặc dù công việc đều đã sắp xếp xong hết, nhưng rất nhiều việc, cô lại phải đích thân làm, ví như chuyện live stream giới thiệu.
Cô hẹn gặp Bạch Linh Nhi vào mười giờ sáng mai.
Rất nhiều chỉ tiết chỉ có thể để cô giải thích.
Cô duỗi cái eo lười biếng, nói với Hồ Phong: “Tan làm rồi.”
Hồ Phong gật đầu.
Hai người cùng ra khỏi phòng làm việc.
Lúc đợi thang máy, An Hạnh Nhi mở miệng nói: “Diệp Thương Ngôn hôm này rời khỏi Thanh Thành.”
Hồ Phong gật đầu: “Anh Tần gọi điện thoại cho tôi rồi, kêu tôi chăm sóc tốt cho cô.”
“Anh ta đi đâu?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Tôi không biết.” Hồ Phong trả lời: “Hướng đi của anh Diệp, trước nay đều không nói với tôi.”
An Hạnh Nhi nghĩ cũng phải.
“Nếu bà chủ muốn biết, có thể trực tiếp hỏi anh Diệp.”
“Không cần, tùy tiện hỏi mà thôi.” An Hạnh Nhi cười cười.
Nếu cô đi hỏi anh.
Vậy không phải tự mình đánh mặt sao?!
Buổi chiều còn cự tuyệt biết hành trình của anh.
Hai người ngồi vào xe.
An Hạnh Nhi có chút mệt mỏi dựa vào ghế sau, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ dưỡng thần.
Điện thoại bỗng vang lên.
An Hạnh Nhi liếc nhìn một cái.
Nụ cười bên khóe môi ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện.
Cô nhận máy: “Diệp Thương Ngôn.”
“Nghe nói em nhớ tôi.” Nói lời to gan như vậy, giọng nói lại trầm thấp mê người.
“Anh nghe ai nói?!”
“Hồ Phong.” Diệp Thương Ngôn cũng không giấu diếm: “Anh ta nói em muốn biết tôi đi đâu.”
An Hạnh Nhi không nhịn được nhìn Hồ Phong một cái.
Anh ta nói cho Diệp Thương Ngôn biết lúc nào.
Ống truyền lời này dùng tốt quá đi!
“Anh đi đâu?” An Hạnh Nhi cũng không muốn che giấu nữa, trực tiếp hỏi.
“Kinh thành.” Diệp Thương Ngôn trả lời.
Rất tốt.
An Hạnh Nhi cười.
Thật sự đuổi theo Đồng Vận Khiết rồi.
“Ghen rồi?” Diệp Thương Ngôn hỏi, tâm trạng dường như rất tốt.
“Không có.”
*Tôi biết em ghen rồi.”
“Tôi không có.” Giọng An Hạnh Nhi hơi lớn tiếng: “Tôi chỉ là muốn nói, nếu anh không nỡ tôi đối xử với Đồng Vận Khiết như vậy, anh có thể nói trước với tôi một tiếng, dù sao với quan hệ hợp tác của chúng ta, nễ mặt anh, tôi sẽ không từ chối.”
Bên kia hình như khẽ cười.
An Hạnh Nhi cạn lời.
Có gì buồn cười.
“Cô chủ An, em đại khái không biết, em đã yêu tôi rồi.”
*…” Cô thực sự sắp phun một miệng máu rồi.
Con hàng này có thể đừng tự luyến như vậy không.
“Nếu không, tại sao lại ghen.”
“Tôi đã nói tôi không ghen.”
“Vậy tôi nói tôi bây giờ đang ở cùng Đồng Vận Khiết, em vui vẻ sao?” Diệp Thương Ngôn nói.
Trái tim An Hạnh Nhi khựng lại một nhịp.
Là thật, có một giây như vậy.
Cảm giác tim đau nhói.
Rõ ràng biết anh có ý nói vậy.
Nhưng thật sự nghe anh nói ra, vẫn là có…cảm xúc khác thường.
An Hạnh Nhi cắn môi.
Giây phút đó dường như không chỉ có chút đau lòng.
Còn có chút hoảng loạn.
Cô không tin.
Mình nhanh như vậy đã yêu người đàn ông khác.
Bị Cố Quân Tường tổn thương sâu sắc như vậy.
Cô không thể nào dễ dàng yêu người đàn ông khác như thế.
Nhưng mà…
Vừa nghĩ tới Diệp Thương Ngôn.
Cô liền thật sự tim đập rất nhanh.
Thật sự có cảm giác…
“Bà chủ cần thận!” Hồ Phong bỗng hét to một tiếng.
An Hạnh Nhi đang thẫn thờ.
Lúc phản ứng lại, liền nhìn thấy một chiếc xe như nỗi điên lái về phía họ.