An Hạnh Nhi ngủ rất ngon.
Cứ tưởng ngủ trên ghế sofa sẽ không thoải mái nhưng không ngờ lại ngủ ngon hơn cô nghĩ rất nhiều.
Cô thậm chí chưa tỉnh dậy một lần nào, cũng không cảm thấy đau lưng, không cảm thấy lạnh, còn cảm thấy rất ấm áp.
Cô nửa tỉnh nửa mê, vẫn đang suy nghĩ những chuyện này.
Lúc này, chợt cảm thấy có gì đó ở sau lưng... có thứ gì đó đang dựa gần cô.
Tiến lại gần cô, ôm trọn lấy cả người cô.
Động tác rất tự nhiên.
Giống như……
An Hạnh Nhi đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô mở mắt ra, thấy bản thân lúc này đang nằm trên giường, mà ghế sofa trước mặt cô lại không có ai.
Vậy người phía sau chính là Diệp Thương Ngôn!
Nghĩ đến đây
An Hạnh Nhi tức giận không thôi!
Cô vặn vẹo người, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Diệp Thương Ngôn.
Tức đến nỗi muốn bùng nổ.
Đêm qua, cô thực sự ngủ chung giường với Diệp Thương Ngôn.
Giữa bọn họ...
“Cô chủ An tốt hơn là không nên nhúc nhích.” Diệp Thương Ngôn nói.
An Hạnh Nhi nghiến răng nghiến lợi.
“Điều khiến đàn ông không chịu được đó là… trêu chọc”.
Trên chọc cái đầu anh!
Bây giờ cô muốn giết anh ngay lập tức.
“Ngủ một lát nữa đi, tôi còn chưa muốn dậy.” Giọng nói thì thào của anh ghé sát vào tai cô.
Đột nhiên toàn thân cô tê dại.
Diệp Thương Ngôn quá hiểu việc trêu người khác, rất nhanh đã biết được chỗ nhạy cảm của người phụ nữ này.
An Hạnh Nhi từ nhỏ đã sợ người khác chạm vào tai mình."Diệp Thương Ngôn! Ai cho anh bế tôi lên giường." An Hạnh Nhi không tránh được nên không khỏi tức giận.
“Ai nói tôi bế em lên?” Diệp Thương Ngôn hùng hổ hỏi.
"..." An Hạnh Nhi giật mình.
“Nửa đêm em tự mình trèo lên, làm tôi sợ không thôi. Suýt chút nữa tưởng mình không giữ được trong sạch rồi.” Diệp Thương Ngôn hơi sợ hãi khi nói.
“Tôi tự mình leo lên giường?” Tại sao cô không có một chút ấn tượng nào vậy.
"Đúng vậy. Nửa đêm em tự mình trèo lên giường, vừa lên thì lạnh như cục băng, cũng may là tôi giúp em sưởi ấm."
“Ai kêu anh sưởi ấm cho tôi?!” An Hạnh Nhi lại tức giận.
Ai biết những lời này có phải là sưởi ấm cho cô không.
"Tôi không giúp em, em cũng chui vào ngực tôi thôi, tay còn thò vào trong quần áo của tôi. Em có muốn quay lại xem quần áo của tôi tối hôm qua bị em kéo như thế nào không..."
“Đừng nói nữa!” An Hạnh Nhi chịu không nổi nữa.
Mặt đỏ bừng.
Đỏ cực kỳ.
Không biết những lời Diệp Thương Ngôn nói là thật hay giả.
Dù sao.
Những chuyện của tối hôm qua, cô không muốn biết chút nào hết.
“Tôi muốn dậy, anh buông tôi ra.” An Hạnh Nhi kháng nghị.
“Người em mềm mại như vậy, không nỡ buông.”
“Diệp Thương Ngôn.”
“Ôm mười phút nữa thôi. Sau mười phút tôi buông ra.”
“Không được.”
“Hai mươi phút.”
“Diệp Thương Ngôn!!”
“Nửa tiếng.”
Vô liêm sỉ.
“Mười phút.” An Hạnh Nhi thỏa hiệp.
“Được.” Diệp Thương Ngôn đạt được ý nguyện cười nói.
Lúc này, dường như anh lại ôm chặt An Hạnh Nhi hơn.
Toàn bộ lưng của An Hạnh Nhi đều dán vào cánh tay của Diệp Thương Ngôn, mà mông của cô còn kề sát với...
Mặt cô đỏ bừng.
Cũng không biết trong tình huống này làm sao có thể bình tĩnh lại được.
"Phản ứng bình thường vào buổi sáng thôi, một lát là được rồi.”
Lừa ai chứ!
An Hạnh Nhi giả vờ như không biết gì.
Chờ thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Rốt cuộc là tim cô đập nhanh hay là tim anh đang đập nhanh.
Trong căn phòng yên tĩnh, dường như nghe thấy tiếng tim đập “thịch thịch thịch".
Làm thế nào cũng không dừng lại được.
Cho đến khi.
“Không xong rồi, không xong rồi, cô chủ phát bệnh rồi!” Giọng nói kích động của người làm vang lên ở ngoài cửa.
Âm thanh rất lớn.
Căn phòng cách âm tốt như vậy còn có thể nghe thấy rõ ràng.
Cũng vào lúc này, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.
Diệp Thương Ngôn nhanh chóng buông An Hạnh Nhi ra.
An Hạnh Nhi nhanh chóng rời khỏi giường, mở cửa phòng ra.
Trong hành lang, mọi người đều bị đánh thức.
Bước chân Vân Vũ Phương không ổn định lắm, bà lao vào phòng của Diệp Phỉ Văn.
Những người khác cũng đi theo.
Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi cũng vậy.
Mọi người tỉnh ngủ, sau đó kinh ngạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Phỉ Văn trên giường lớn, bộ dạng khó thở.
"Đã gọi bác sĩ chưa? Đã gọi bác sĩ chưa?" Vân Vũ Phương sợ hãi.
Diệp Thiện Nhân luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này cũng đã hoảng sợ: "Mau gọi xe cấp cứu!"
Diệp Thương Minh vội vàng gọi xe cấp cứu ở lối đi đặc biệt của bệnh viện.
Người làm đã thông báo cho bác sĩ riêng của Diệp Phỉ Văn.
Cảnh tượng hơi hỗn loạn.
Vân Vũ Phương vẫn luôn ôm Diệp Phỉ Văn, an ủi cô ta, sợ cô ta xảy ra chuyện lớn gì.
Diệp Thiện Nhân lúc này cũng rất khẩn trương, không nhịn được nói: "Sao lại đột nhiên phát bệnh. Ngày hôm qua bác sĩ tới đã nói không sao rồi mà?"
“Là là là…do Pamela mất tích.” Người làm nhanh chóng giải thích: “Mỗi buổi sáng cô chủ đều ở với Pamela, đều phải hôn Pamela. Sáng nay khi cô chủ tỉnh dậy, không thấy Pamel đâu. Cô chủ bảo chúng tôi tìm giúp, nhưng... chúng tôi tìm không ra. Cô chủ quá lo lắng, đột nhiên cảm thấy khó chịu rồi phát bệnh... Xin lỗi ông chủ, là lỗi của chúng tôi, là chúng tôi không tìm thấy Pamela kịp thời.”
"Pamela thường không chạy lung tung. Chắc là ở đâu đó trong biệt thự hoặc bị kẹt chỗ nào thôi. Bây giờ thông báo cho tất cả người làm của biệt thự đi tìm Pamela gấp! Nhanh lên!!” Diệp Thiện Nhân vội vàng nói.
Người làm vội vã rời đi.
“Chúng ta cũng đi tìm.” Diệp Thương Minh nói: “Thương Ngôn, Thương Hải, chúng ta cũng tìm giúp Văn Văn đi.”
Mọi người đều gật đầu.
Lúc cả đám người vừa bước ra khỏi phòng.
Thì thấy người làm đã rời đi đột nhiên quay trở lại, trên tay ôm theo Panmela.
Thế nhưng, lại là xác của Panmela.
"Chú Tung vừa nhặt được ở bể bơi ngoài trời, còn nói lúc cứu lên thì đã..." Người làm trong phút chốc bỗng khóc.
Cũng không biết nên làm gì.
Vào lúc tất cả mọi người không biết nên làm gì.
Diệp Phỉ Văn ở trong phòng đột nhiên nói: "Tìm được chưaa?"
“Không, vẫn đang tìm.” Diệp Thiện Nhân nói dối.
Lúc này, thà nói dối Panmela đi lạc còn hơn là để cho Diệp Phỉ Văn nhìn thấy xác của nó.
Nói xong, ông định gọi người làm đưa Panmela đi.
Nhưng ngay lúc đó.
Diệp Phỉ Văn đột ngột bước ra khỏi phòng nhờ Vân Vũ Phương dìu đi.
Cô ta yếu ớt bước ra ngoài, trong miệng còn đang nói: "Thế nhưng, con cảm thấy Panmela đang ở đây..."
Sau đó.
Lúc mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Diệp Phỉ Văn nhìn thấy thi thể của Pamela được người làm ôm.
Khuôn mặt của Diệp Phỉ Văn trong phút chốc trở nên tái nhợt, cả người như đột nhiên mất đi sức sống, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Ánh mắt của cô ta trống rỗng nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt như viên trân châu không ngừng chảy ra, điên cuồng la hét: "Không, không, chuyện này không phải là thật..."