• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nam Anh đang ngồi uống canh bất chợt nghe thấy câu nói này của ông nội kìm nén không được mà phun ra hết, nước canh đều vương vãi lên khắp người Châu Dĩ Sâm.
Châu Dĩ Sâm nhíu mày tức giận.
Nam Anh và Châu Dĩ Sâm đã kết hôn được hơn hai năm, nhưng bọn họ đều che giấu, người ngoài căn bản không biết anh đã có vợ, ai dám nói rằng anh không được chứ?
Nam Anh bị sặc, họ đến mức mặt mày ứng đỏ, vừa họ vừa vội vàng với lấy khăn giấy lau đi những vết bẩn trên miệng. Khuôn mặt dính đầy súp của Châu Dĩ Sâm cứng đờ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng lo lắng, tay phải cô run rẩy với lấy một tờ khăn giấy khác đưa nó đến trước mặt anh tỏ lòng xin lỗi.
Tay cô gần như sắp tê cứng, lúc này anh mới miễn cưỡng giật nó vê.
Nam Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, rút tay về, quay đầu sang nhìn ông Châu, "Ông nội, chuyện sinh con không cần phải nên nóng, cứ để nó đến một cách tự nhiên đi. . ."
Nói được một nửa cô liên dừng lại, cảm giác như Châu Dĩ Sâm sẽ hiểu lầm ý của mình, cô suy nghĩ lại một lúc, nói: “Ông nội, lúc trước ông có nói sẽ tôn trọng quyết định của con mà" Cô nũng nịu, ông Châu không còn gì để phản bác thì cảm thấy có chút không vui.
Nam Anh vẫn giữ nét mặt tươi cười, trong sáng và thuần khiết, một chút tâm cơ cũng không có. “Ông từng nói sẽ tôn trọng cách nghĩ của con, chẳng lẽ con không tôn trọng tâm nguyện của ông sao?” Trầm tư suy nghĩ một lúc, ông nghiêm nghị hỏi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Nam Anh á khẩu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải,
Hơn hai năm nay, ông thật sự đã tôn trọng quyết định của cô, có thể nhận nhịn thời gian dài như thế cũng chẳng phải là điều dễ dàng.
Cô thật sự không biết nên làm thế nào, bèn nhìn sang Châu Dĩ
Sâm, dùng ánh mắt cầu cứu anh.
Dầu sao thì đó cũng là không gian riêng tư của anh, nếu như Châu Dĩ Sâm không đồng ý, ông nội cũng không thể làm gì được. Nhưng mà, rõ ràng trong thời khác quan trọng này, cái người nên đi thuyết phục ông nội hơn cô, thì lại lặng thinh không nói.
Cô tưởng rằng anh không hiểu ý mình, lo lắng đến mức dùng chân đá vào anh một cái Châu Dĩ Sâm vẫn không chút động đậy, ngay khi ông nội chuẩn bị quyết định, anh mới hoàn hồn trở lại nhìn Nam Anh, hỏi: “Ông nội, ai nói con không được” "Con có được hay không, hỏi cô ta không phải sẽ biết sao?” “Từ khi nào mà nhà họ Châu chúng ta lại để tâm đến suy nghĩ của người ngoài như vậy chứ?"
Anh không nói thì thôi, nói rồi thì hỏi một hơi liền ba câu, khiến ông già nhà không biết phải trả lời thế nào.
Ông liền giở trò nanh nọc, “Từ bây giờ bắt đầu để ý đến ảnh mắt của người khác đấy, thế nào, không được à!"
Châu Dĩ Sâm không vội, Nam Anh không vội, nhưng ông ấy vội. Ba năm sắp trôi qua, hai người bọn họ lại chẳng có chút tiến triển gì, ông ấy gấp đến nỗi sắp không ổn rồi.
Nếu như cứ tiếp tục như thế, còn phải chờ bao nhiêu năm nữa đây. Cập nhật chương mới hất tại Truy ện88.net
Ông ấy quay đầu sang nhìn Nam Anh đang giả vờ làm như không có gì lặng lẽ ăn cơm, cảm thấy lồng ngực mình tức nghẹn. Châu Dĩ Sâm đột nhiên mỉm cười, "Con người một khi già đi cứ thích bận tâm lo nghĩ một cách mù quáng, quan tâm tắc loạn, suốt ngày cứ làm mấy chuyện dư thừa"
Anh ta không ngốc, chuyện bỏ thuốc lần trước, sao anh ta không biết đó là chuyện tốt do ông nội làm chứ?
Đứng trên lập trường của ông nội, mặc dù ông là có ý tốt, nhưng làm vậy có hơi quá đáng rồi! Không phải là anh không biết, chỉ là trong lòng anh cử luôn nghĩ tới Yến Trang...
Vừa nghĩ đến Yến Trang, nụ cười lạnh nhạt trên gương mặt anh bien mat.
Mọi chuyện bị phơi bày cũng chẳng có gì là vẻ vang, gương mặt của ông nội có hơi khó chịu, vì để đạt được mục đích, ông ấy chỉ có thể kìm chế sự lúng túng của bản thân: “Con là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Châu, con không sinh cháu cho ông thì ai sinh cho ông đây? Ông nói cho con biết, nếu con còn không mau sinh cháu, ông sẽ đóng cửa tập đoàn Châu thị, đem tất cả tài sản đi quyền góp
Vì để nối dõi hương hỏa cho nhà họ Châu, ông ấy phải liều bằng bất cứ giá nào, Nam Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Châu Dĩ Sâm.
Cô đặt đũa xuống
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Ông Châu nhận thấy sự uy hiếp của mình đã có tác dụng, vui vẻ gặp một miếng thịt bò đưa vào trong miệng.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK