Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Anh ta đột nhiên hét toáng lên làm cô giật mình, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên người mình không một mảnh vải, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt của cô lập tức đỏ ửng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố chui xuống. "Không phải "
Cô cần chặt môi dưới bất chợt nhìn thấy chiếc khăn tăm treo trên đầu giường, cô vội vàng kéo nó thật mạnh, "bộp" một chiếc hộp nhỏ rơi xuống.
Cô nhìn kỹ hơn, thử vừa rơi ra là một hộp elevit, một loại thuốc dành cho phụ nữ mang thai.
Sắc mặt của Nam Anh tái nhợt không còn chút máu, mỗi cô khẽ run, thôi rồi, lần này càng khó mà giải thích cho rõ ràng.
Cô nghiến chặt môi, nhìn thấy Châu Dĩ Sâm đang nhìn cô lạnh lùng, bên trong chứa đầy sự mỉa mai và hờn trách. "Miệng thì nói là không phải, cái này cô làm sao giải thích đây!"
Anh giận dữ nằm chặt lấy cánh tay cô rồi ném nó đi như rác tưởi kinh tởm, buông ra những lời vừa lạnh nhạt vừa tàn nhẫn, "Nam Anh, cô đừng mơ sẽ mang thai con của tôi, bởi vì cô không xứng"
Trán cô đập vào góc nhọn của chiếc tủ cạnh giường, một cơn đau nhói khó tả len vào trong lồng ngực cô.
Cô cấu chặt môi dưới, một tiếng cũng không thốt ra, cũng không còn khóc nữa, nhưng vẫn mãi chưa chịu ngồi dậy “Tôi nói lại một lần nữa, tôi không có chuốc thuốc anh, tôi..."
Chỉ mới nói được một nửa, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, Châu Dĩ Sâm hất cô ra, vội vã cầm lấy điện thoại. "Có chuyện gì?” "Được, tôi sẽ đến ngay"
Sau khi lật đặt thay quần áo, Châu Dĩ Sâm nghênh ngang bỏ đi. Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Ngôi thẫn thờ trên chiếc giường lớn, Nam Anh hoàn toàn mất hết sức lực, giống như người vừa bị hạ đường huyết.
Ngẩn ngơ hồi lâu, cho đến khi có người gõ cửa, cô mới tỉnh lại sau cơn ác mộng "Có chuyện gì sao?" "Thưa có, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Người hầu ngoài cửa trả lời. "Được rồi, lát nữa tôi sẽ xuống ngay." Nam Anh đáp lời, cố gắng lấy lại tinh thân bước xuống giường.
Cô đến bên tủ đô thay đổi y phục, sau đó đi vào phòng vệ sinh, sắc mặt của người trong gương trắng bệt như tờ, máu ở vết thương trên trán đang dẫn động lại, trông có vẻ hơi đáng sợ. Cô sững sờ một lúc, rồi thở dài, sau khi lau khô máu bằng bông cồn, cô lấy kéo cắt cho mình một bộ tóc mái, vừa đủ để che giấu vết thương, làm cho khuôn mặt trắng nhợt của cô trở lại dáng vẻ ngây thơ trẻ con như mấy năm về trước.
Cô chưa bao giờ cắt tóc kể từ khi gả vào nhà họ Châu, bởi vì ông của cô không thích điều đó, và bây giờ cô đã không còn quen với việc để tóc mái nữa.
Quay lại căn phòng ngủ bừa bộn, cô cúi xuống gấp chăn. Một màu đỏ chói được phản chiếu trên tấm ga giường màu trắng đập thẳng vào mắt, mũi cô cảm thấy hơi cay, cô kéo nó lên rồi trực tiếp bỏ vào máy giặt.
Đợi cho tâm trạng dần ổn định, cô mới lấy lại thần sắc như bình thường mở cửa đi xuống.
Trong phòng ăn, ông cụ đang ăn cháo trông dáng vẻ rất có tính thần, không giống như một bệnh nhân bị phát ban đột ngột vì một cơn đau tim đêm qua, trong vô thức, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô... Đêm qua, là ông đã bảo cô mang sữa đến cho Châu Dĩ Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Cô bắt đầu nghi ngờ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không dám đi hỏi đầu đuôi cặn kẽ. "Ông nội đã cảm thấy trong người khỏe hơn chưa?" Nam Anh mim cười nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Châu Chấn Hoa.
Nhìn thấy tóc mái trước trán của cỏ, Châu Chấn Hoa nhắm mắt lại, rồi mim cười nói: "Tốt hơn rồi. Sao tự nhiên lại cắt tóc?" "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn cắt tóc." Nam Anh thản nhiên cười đáp, rót một lý nước trái cây và đưa nó sang, "Ông ơi, hôm nay ông vẫn đi câu chứ?" ở trong nhà họ Châu gần ba năm, căn biệt thự này chỉ có mỗi cô và ông nội, Châu Dĩ Sâm thì trong lòng đã có người mình thích, vì sự bất mãn về người vợ này, anh ta đã chuyển đi ngay vào ngày đầu tiên kết hôn, hơn tám trăm ngày sau đó anh chưa từng một lần quay về.
Đêm qua, đó là lần đầu tiên anh quay lại biệt thự sau khi kết hôn.
Anh ta không quay về, mọi người đều cảm thấy yên ổn, đối với Nam Anh mà nói cầu còn không được, nhưng với ông Châu thì không nghĩ như thế.
Đêm qua ông ấy giả bệnh, chỉ vì mong muốn nhanh chóng có cháu trai.
Nam Anh chau mày cắt quả trứng luộc trên đĩa, phần tóc mái vừa cắt có hơi chướng mắt, cô dùng tay hất nó sang một bên. "Ông vừa nói chuyện với chủ Trương của cháu, hôm nay định đến sông Thông Giang xem thử..." Ông không đề cập gì về chuyện tối qua, vẫn vẻ mặt hòa nhã như mọi khi, nói xong thì hỏi cô: "Cháu có muốn đi với mấy ông không?"
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK