• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau!
Trong cơn mơ, một đôi bàn tay chặt vùng vẫy thế nào cũng không tách được những ngón đang quần lấy, tưởng chừng như sắp ngạt thở
Nam Anh chợt bừng tỉnh, trước mặt mắt nhìn chăm chăm vào cô.
Châu Dĩ phải anh điên rồi không, mau cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay anh đấy, hôm nay tôi nhất định phải chết Châu
Sâm nghiến chặt tay càng dùng lực mạnh hơn, chứa đầy sự giận
Nam Anh vô cùng hoảng gào thét điên cuồng, Sâm, anh bình tĩnh anh “Câm miệng, tôi không người mức thuốc đàn ông như cô!” Cơ thể Châu Sâm toát luồng
Hôm qua ông nội đột nhiên phát bệnh nhập vội vàng về thăm nom, nhưng người
Nếu không phải còn giữ một chút kiềm tức giận, anh thật sự muốn bóp chết thuốc? Hôm qua anh uống phải thuốc sao." uống phải thuốc?
Chả trách, đêm qua anh ta đối xử với cô như trở thành một người khác, thì ra là uống phải thuốc sao? Có chút hơi hốt hoảng, ánh mặt cô di chuyển xuống bên dưới, nhìn thấy những vết trầy xước trên khắp người cô, và những dấu răng sâu trên bả vai, trong lòng Nam Anh đột nhiên cảm thấy quạnh quẽ
Thậm chí đến một câu anh cũng không hỏi cô mà đã ngộ nhận là do cô bỏ thuốc? “Tôi không có, tôi không phải là loại phụ nữ không biết xấu hổ! Nam Anh hít lấy từng hơi thở đầy khó khăn, đôi mắt đẫm lệ ngoan cố nhìn chăm chăm vào người đàn ông đó. "Hừ, không phải cô, không phải cô, thể cô nói đi rốt cuộc là ai!” Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Châu Dĩ Sầm nhìn khuôn mặt đang giả vờ vô tội của cô, bao tức giận như muốn trào hết ra ngoài. Chuyện là như thế này, đêm qua cô ta làm bộ mặt giả vờ ngoan ngoãn thùy mị đem sữa đến cho anh, mới khiến anh không phòng bị gì mà uống hết, nếu không sao anh có thể đối xử dịu dàng với cô như vợ chồng thật sự?
Nghĩ đến đây, ngón tay của Châu Dĩ Sâm lại siết chặt hơn, sự giận dữ trong mắt anh giờ đã biến thành hận thù mãnh liệt. “Nam Anh, chuyện của năm trước tôi vốn không muốn tính toán với cô, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác làm ra những việc vô sỉ như thế, tôi cảnh cáo cô, mặc dù tôi đã cho cô danh phận, nhưng cũng có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào, để cô cô độc một thân một mình cút ra khỏi nhà họ Châu!”
Hai mắt Châu Dĩ Sâm ửng đỏ, thù hận đã đốt cháy phần lý trí còn sót lại cuối cùng của anh, những ngón tay siết chặt khiến mặt cô trắng toát, chỉ có thể thở ra mà không thể hít vào, lồng ngực đau đớn vì nghẹt thở cũng không bằng nửa phần nổi đau trong lòng cô Mời bạn đọc truyện tại Truyện88 .net
Cái gì mà chuyện năm trước, cô vốn dĩ không biết năm đó rất cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến anh tức giận đến như the!
Đầu óc càng lúc càng quay cuồng, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng nỗi đau trong tim cô lại càng trở nên rõ ràng và sâu sắc, Châu Dĩ Sâm thật sự muốn bóp chết cô "Tôi vốn dĩ... không hiểu anh đang nói gì, tôi chẳng làm gì
Cảnh tượng trước mắt như tối sầm lại, cô không muốn chết, cá!" bản năng sinh tồn trong người cô vực dậy, cô có chân lên, một cước đá vào nơi nhạy cảm nhất của người đàn ông.
Anh bỗng chốc la lên đau đớn, Châu Dĩ Sâm buông lỏng tay, ngã lăn xuống cạnh giường.
Nam Anh tham lam hít thở nguồn không khí tươi mới, đồng thời giơ tay đẩy vai anh ra, trong cơn hoảng loạn trực tiếp đối diện với đôi mắt đen sâu thắm của người đàn ông đó, khiến tim cô, bỗng dưng loạn nhịp
Thân người cô trắng như ngọc, trên làn da trắng ngần ấy đều là những dấu vết...
Trông vẫn ghê tởm đến mức buồn nôn, nhưng vừa nãy bị cô đá đến một nơi đau không thiết sống, lúc này...
Anh lại
Châu Dĩ Sâm bất ngờ nhìn cô, cố gắng kim nên sự hồ nghi đang nảy sinh trong lòng mình, tức giận quát: "Còn không mau cút ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang