Thật ra sáng hôm nay cô mới nghe Hàn Nhã nói, ngay đếm xảy ra chuyện hôm đó, Châu Dĩ Sâm liền để công ty đuổi việc Phương, đồng thời tổng cổ anh ta vào đồn uống trà ba ngày.
Hôm nay là ngày thứ ba, nên đối phương chưa chắc được thả ra, cô thật sự hận không thể để tên khốn nạn kia ngồi tù mọt gông.
Nam Anh vừa nói xong, phòng họp câm như hến. Đám người cúi đầu xấu hổ, không dám nhúc nhích.
“Chỉ cần sau này mọi người chăm chỉ làm việc, tôi sẽ bỏ qua những chuyện trước kia, mặt khác, đây là hạng mục cực kì quan trọng, người nào hoàn thành xuất sắc, tôi sẽ xin cấp trên tăng tiền thường” Đè ép đối phương tới cùng cực hoặc nâng lên tới đỉnh cao không thể khiến nhân viên tin tưởng, sự kết hợp giữa quyền. uy và phần thưởng, vừa đấm vừa xoa mới là cách quản lý nhân viên tốt nhất, đây là thứ cô học được từ Tô Trí Quốc.
Lần hợp tác này là bước đầu tiên tập đoàn nhà họ Châu lấn sân sang nước ngoài, không được có một sai lầm nào, người nào sảy chân gây lỗi thì xin phiền bạn xách đồ đạc cút khỏi nơi này, mà làm xong đương nhiên có phần thưởng, phần lớn sẽ đánh vào tâm lý tăng tiền lương, mọi người đều nắm chắc việc bản thân mình nên làm.
Sau khi cô nói xong, tất cả mọi người ở đây đều sôi sục ý chí chiến đấu. Nam Anh thỏa mãn nở nụ cười, thông báo tan họp.
Sau buổi họp, cuối cùng cô cũng không nghe thấy vài lời đồn nhảm cô cùng Châu Dĩ Sâm cãi nhau.
Tới giờ nghỉ trưa, Nam Anh cuối cùng cũng tắt máy tính, dự định đi vệ sinh rồi mới đi ăn, vừa rời khỏi ghế thì thấy Hàn Nhã tới.
“Thư ký Hàn?” Nam Anh nhíu mày.
Hàn Nhã cười cúi đầu chào hỏi với cô, sau đó lịch sự cầm hộp cơm bằng hai tay đưa cho cô: “Cô Nam, cơm trưa của cô.”
“Hình như tôi có gọi ngoài đâu nhỉ..” “Ngài Châu bảo tôi cầm cho cô”.
Câu nói của Hàn Nhã khiến lời định nói của Nam Anh kẹt trong cuống họng, không dám tin nhìn chằm chằm hộp cơm...
Bỗng nhiên, Nam Anh cầm hộp cơm rũ mắt cười lạnh. Hàn Nhã nở nụ cười xòa, không hiểu vì sao thấy trong lòng có chút rụt rè.
Nam Anh hờ hững mở hộp cơm, nhìn hộp cơm đầy đủ màu sắc kia, nụ cười lạnh trên mặt càng sâu hơn, như chiếc điều hòa di động.
Có món sườn xào chua ngọt tối hôm qua cô chưa ăn, cô cầm đũa gảy đồ ăn. lên, bên dưới cùng có mấy con tôm... Quả nhiên, Châu Dĩ Sâm giả bộ thân thiện kia thực sự không có ý tốt!
Cô từ nhỏ đã bị dị ứng hải sản, khi còn bé tham ăn không quản được miệng, ăn một lần liền nằm bệnh viện mấy ngày, từ đó về sau cô không dám đụng tới hải sản nữa, việc này ông cụ Châu và bác Trương đều biết.
“Cái này nên gọi là gì nhỉ, giết người không dao?” Cô cười khẩy, ánh mắt càng lạnh hơn, đóng hộp cơm Bịch một tiếng, giận giữ trả lại: “Cô nói cho Châu Dĩ Sâm biết, muốn cái gì thì đường đường chính chính tới gặp tôi, đừng ở đó mà bịp bợm. nữa!”
Tối hôm qua người đàn ông đó đột nhiên về biệt thự, hành động chẳng ai hiểu nổi, ai biết anh ta có âm mưu gì?
Hàn Nhã bị phản ứng của cô dọa tới dựng đứng cả người, không ngờ cô có thành kiến với Châu Dĩ Sâm như vậy, cô vô thức thay tổng giám đốc giải thích: “Cô Nam, cô hiểu lầm tổng giám đốc rồi.”
“Hiểu lầm? Thư ký Hàn, hơn hai mươi hôm trước anh ta nổi điên lên suýt nữa bóp cổ tôi tới chết, hiện giờ đột nhiên sai cô tới đưa cơm trưa cho tôi, cô coi tôi là trẻ con ba tuổi à, được cho ăn là quên hết mọi chuyện trên đời?”.
Cô khẳng định trong hộp cơm không những có hải sản, không chừng còn có thêm thuốc xổ hay thuốc độc mạn tính gì gì đó, cô không ngốc cũng không muốn chết, ngu gì ăn đồ của anh ta đưa cho!
“Cô Nam.” Nam Anh đưa ra lời phủ đầu khiến Hàn Nhã cảm thấy bất lực giải thích.
Thấy thái độ của Nam Anh với tổng giám đốc, cho dù cô có bảo đảm lần này tổng giám đốc suy nghĩ tốt cho cô, Nam Anh cũng sẽ không tin.
“Được rồi, cô không cần giải thích nữa, cô chuyển lời với Châu Dĩ Sâm giúp tôi, xin anh ta đừng coi thường chỉ số thông minh của tôi nữa, biết tôi bị dị ứng hải sản còn để tôm vào trong hộp cơm, dù có mù tôi cũng sờ được đó?” Nam Anh nói xong, đưa cả hộp cơm lẫn đũa ăn cho Hàn Nhã.