Hàn Nhã nhìn chiếc giày trong tay cô, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cô Nam, đôi giày này quá cao, hơn. nữa không hợp với quần áo của cô, dáng người cô cao gầy thon gọn như vậy, đi giày đế bằng sẽ làm nổi bật khí chất của cô hơn, hơn nữa cô sẽ không mệt mỏi như đi giày cao gót.”
"... Vậy được rồi, để tôi thay giày đế bằng” Nam Anh không cảm thấy giày cao gót không hợp với quần áo của mình, chẳng qua người ta đã chân thành đề nghị như thế, nếu bỏ qua chắc chắn khiến người ta xấu hổ.
Với lại cả ngày đi giày cao gót đúng mệt thật. Nam Anh thay giày, cầm lấy cái túi mà bác Trương đưa cho.
Hàn Nhã lại nói gấp: “Cô Nam, buổi sáng đi xe bus đông lắm, còn đi cả một đoạn đường dài, đúng lúc giờ tôi phải tới công ty, cô ngồi chung xe tôi cũng được”
Tự dưng đối xử ân cần như vậy, không phải lừa đảo cũng là trộm cắp.
Nam Anh quay người nhìn vào trong nhà, thấy người đàn ông kia đang ra cửa, thư ký Hàn tới đây từ sáng, khẳng định bị người đàn ông này gọi tới, về phần vì sao thư ký của anh muốn nịnh hót cô, Nam Anh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Cô cụp mắt, cười nói với Hàn Nhã: “Thư ký Hàn, nếu cô là đàn ông, tôi khẳng định cô đang tán tỉnh tôi đó” Cô dừng trong giây lát, cố ý làm bộ dạng giật mình, trêu chọc nói: "Úi trời, chẳng nhẽ cô là les?”
Nói xong, Nam Anh mang túi xách đi ra ngoài.
“Ai là les cơ chứ.” Hàn Nhà đen mặt, cực kỳ oan ức quay đầu nhìn Châu Dĩ Sâm: “Tổng giám đốc Châu..”
“Lái xe đi” Châu Dĩ Sâm mặt không cảm xúc nhìn theo bóng lưng rời đi của Nam Anh, lạnh lùng sai việc.
Thời gian đi làm lúc nào cũng tắc đường, nhưng vì đi sớm nên hôm nay Nam Anh đến công ty sớm hơn mọi khi nửa tiếng.
Đã gần cuối tháng, tập đoàn nhà họ Châu phải ký hợp đồng với một công ty tại Anh, nên phòng tài chính có khá nhiều chuyện cần làm, lúc này đã có mấy người tới.
Không để ý tới ánh mắt của người khác, Nam Anh không chớp mắt tới văn phòng cố vấn, bắt đầu làm việc, chờ thời gian làm việc chính thức bắt đầu, cô mới để người thông báo cho nhân viên trong bộ phận mười giờ học trong phòng hội nghị.
Tất cả mọi người đều nghĩ mục đích Nam Anh mở cuộc họp này chính là để giải quyết chuyện đầu tuần bọn họ nói xấu sau lưng cô, người đi thông báo là người mới nên đắm chìm trong lo sợ.
Mười giờ đúng, ngoại trừ Đặng Phương, nhân viên phòng tài chính đều đến đông đủ, Nam Anh
không vòng vo mất thì giờ, đi thẳng vào vấn đề chính, phân phối công việc cuối tháng trước cho từng người.
Nam Anh biết Châu Dĩ Sâm đã đuổi việc Đặng Phương, nhưng những người khác thì không, cực kì tò mò một người chưa thông báo nghỉ trước đã bỏ bê công việc mất tích?
Đợi Nam Anh sắp xếp công việc xong, đang chuẩn bị thông báo tan họp thì một cô gái lên tiếng: Giám đốc Nam, Phương còn chưa tới, tôi gọi mấy cuộc nhưng không có người bắt máy, không biết có phải anh ấy có chuyện... gì hay không?” Cô gái cố gắng nói nốt mấy từ cuối, bởi vì ánh mắt của Nam Anh thực sự sắc lạnh như gươm, nếu ánh mắt đó có thể giết người, cô gái này đã bị băm thây thành vạn mảnh.
Nam Anh đi tới trước mặt cô gái đó, nhếch miệng tươi cười nói: “Hoàng Yến?”
Đây là một trong đám người nói xấu cô ngày đó, thậm chí còn nói xấu nhiều nhất, hăng nhất.
Không biết vì sao, Hoàng Yến rõ ràng thấy Nam Anh đang cười, nhưng nụ cười này lại khiến cả cơ thể cô rét run, cơ mặt căng cứng, cô ta cố gắng nở nụ cười khó coi: “Giám đốc Tô.”
“Nhân cơ hội mọi người đều ở đây, tôi sẽ thông báo cho mọi người một chuyện” Nam Anh rút lại ý cười, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, khiến cho Hoàng Yến và tất cả mọi người ở đây căng thẳng tới mức gồng người: “Phương đã bị công ty đuổi việc, vì lý do gì không quan trọng, quan trọng mấy người có muốn trở thành nhân viên tiếp bước Phương bị tập đoàn nhà họ Châu đuổi việc hay không? Tôi nghĩ mọi người đều biết, công ty trả lương cho mấy người không phải để mấy người châu vào đây tán phét đâu.”