• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Có lẽ anh chỉ bị tác dụng của thuốc tác động sinh lý thôi, trở ngại tâm lý vẫn còn, rất có khả năng như thế. khỏe mặt dài và hẹp của Châu Dĩ Sâm thu lại, "Cô cho rằng, bệnh của tôi có khả năng hồi phục? “Bây giờ thì khó nói lắm" Ghi chép xong, Lâm Phi đóng tập tài liệu lại, "Bệnh của anh lâu như thế rồi mà vẫn chưa tìm được mẩu chốt, có điều nếu anh có thể có cảm giác với người phụ nữ khác ngoài trừ cô ấy, bệnh của anh có thể coi như hoàn toàn hồi phục.

Nói đến thật buồn cười, kể từ lúc Yến Trang bỏ đi, Châu Dĩ Sâm chưa từng gặp bất kỳ người con gái nào, người không biết chuyện, còn tưởng anh vẫn còn vương vấn Yên Trang. “Nếu như tôi chỉ có cảm giác với mình cô ấy thì sao?" “Đó có lẽ là trên người cô ấy có điểm nào đó có thể kích thích được anh." Lâm Phi nói xong, thấy sắc mặt anh trầm lại, vội vã chêm thêm một câu: “Đừng tức giận, tôi chỉ suy đoán mà thôi, muốn có được đáp án, anh tìm một người khác thử thì sẽ biết." “Thử?" Châu Dĩ Sâm càng nhíu mày chặt hơn như đang suy nghĩ về chuyện đó.

Mặt khác.

Nam Anh đến công ty liên cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Hôm qua Châu Dĩ Sâm có nói với cô trong phòng họp, nếu như để các đồng nghiệp biết được chuyện giữa cô và anh, những người này sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thế nào... “Mấy người biết gì chưa, hôm qua sau khi tan họp Nam Anh và chủ tịch Châu đã ở trong phòng họp rất lâu mới sau mới ra ngoài. "Trời a, không phải có ta được ông chủ Châu sắp xếp vào đây sao? Sao lại còn dan díu với chủ tịch Châu? Người phụ nữ đó đúng là hồ ly tinh mà, bình thường còn giả vờ mình thanh cao lam, thật là kinh tởm... Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Trong quán nước, hai nữ đồng nghiệp vừa mắng cô không biết xấu hổ, vừa tỏ vẻ đổ kỵ. “Được rồi, chúng ta đừng nói nữa, lỡ bị cô ta nghe được thì tiêu đó “Sợ cái gì chứ, dù cô ta có ở đây tôi cũng nói như thế đấy, ai bảo cô ta lắng lợ, hứ!" Nữ đồng nghiệp đó vừa nói xong còn "hứ mạnh một tiếng.

Lời vừa dứt, trước cửa đột nhiên có người vào.

Hai người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Nam Anh mà bọn họ đang xỉa xói bước vào, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. “Giảm... giám đốc Tô... xì." Sắc mặt của nữ đồng nghiệp nói cho dù có ở trước mặt cô cũng sẽ mắng như thế từ hồng chuyển sang trắng toát, ly trà trong tay chếch sang một bên khiến nước nóng tràn ra mu bàn tay làm cô bị bỏng. Nam Anh bình tĩnh bước đến trước mặt người phụ nữ đó, ánh mắt nhìn vào tấm thẻ trước ngực cô, khóe miệng vẽ lên một nụ cười lạnh nhạt, nói “Hoàng Yến?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Hai chữ này thốt ra rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại chất chứa mấy phần sắc lạnh.

Hoàng Yến nhìn thấy sắc mặt của cô, sống lưng lạnh toát, khuôn mặt càng trở nên trắng bệt, ngay khi cô ta định xin lỗi, Nam Anh rút khăn giấy và lau đi vết nước trên mu bàn tay. Cử chỉ của Nam Anh rất dịu dàng, nhưng lại khiến cho

Hoàng Yến cảm thấy toàn thân phát lạnh, giống như có một cơn gió lạnh thổi vào cổ áo, khiến cho những sợi lông tơ của cô dựng đứng cả lên. “Giám đốc Tô." Hoàng Yến cảm thấy lo lắng bất an, đợi Nam Anh rút tay về, tâm trạng căng thẳng của cô ta mới được thả lỏng một chút. “Ban ngày đừng nhắc người, ban đêm đừng nhắc quý bạn của cô đã khuyên cô đừng nói, cô không những không nghe, còn nói muốn mang trước mặt tôi... haha, hôm qua tôi và chủ tịch Châu ở lại không quá mười phút, có là đang chế giêu chủ tịch và dụng sao?" Nam Anh mim cười dịu dàng, còn giúp cô ta đặt ly trà lên trên bàn.

Sau khi Hoàng Yên nghe xong những gì có nơi, ánh mắt võ cùng hoảng loạn, vội mở lời giải thích, nhưng Nam Anh không cho cô ta có cơ hội xảo biện, quay người bước đi khỏi chỗ uống nước.

Ngay khi hình bóng của cô biến mất ở ngưỡng cửa, chân hai người phụ nữ ấy trở nên yếu ớt, đồng thời họ ngồi xuống ghế, cảm thấy lâng lâng.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK