• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Anh vùng vẫy một lúc nhưng không thể thoát nổi, cô đành nhắm mắt làm ngơ, nghiêng đầu đi, cho tới khi anh động tới ngón tay của cô, thử bằng miếng băng gạc lên.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, nên động tác hơi vụng về.

Cô cong môi, ai ngờ bàn tay mười ngón chỉ tay sai khiến người khác làm việc lại làm chuyện ngốc nghếch như thế này, có hơi chút đáng yêu, cô nảy ra.

một suy nghĩ: “Nếu anh cứ nằng nặc đòi làm, thì buộc thành nơ con bướm cho nhanh.”

Người đàn ông nghe thể thì ngừng hành động của mình trong giây lát, Nam Anh tự suy xét lại rồi mới thấy mình vừa nói ra lời cực kì vô lý, không khỏi cau mày bặm môi, hận không thể cho mình một bạt tai.

“Khụ... haha..” Cô lúng túng hắng giọng, gượng cười, muốn rút tay ra, nhưng người đàn ông kia không chịu buông lỏng, còn nghiêm túc hơn từ từ thực hiện yêu cầu của cô.

Cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt tập trung và dịu dàng như vậy của người đàn ông này.

Cô không thể rời mắt khỏi từng hành động của anh, tận mắt nhìn thấy anh vụng về thắt miếng băng gạc thành hình nơ bướm.

“Được rồi.” Người đàn ông ngước mắt lên nói với cô.

Nam Anh: “ ”

Đầu óc cô trống rỗng như được dòng nước tẩy rửa, thậm chí mất đi năng lực suy nghĩ, mà trong lòng cô lại có sự ấm áp kì lạ len lỏi như ngọn cỏ cố

gắng len qua mặt đất cứng cáp.

Cô đang nằm mơ? Hay cô bị ảo giác khi mất máu”?

“Châu Dĩ Sâm, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, đừng tốn công tốn sức rào trước như vậy!” Cô không muốn thừa nhận, mình vừa rung động trước vẻ đẹp trai dịu dàng lại chăm chú hướng tới mình của người này.

Cô thầm khinh bỉ bản thân, ép trái tim đang rộn ràng của mình bình tâm trở lại.

Bộ dạng bị kích thích của cô đá bay sự dịu dàng khó gặp của Châu Dĩ Sâm trong nháy mắt, anh đang muốn nói chuyện thì bác Trường đưa bác sĩ

vào.

Anh mím môi, ngồi dịch sang bên cạnh.

Bác sĩ xem xong thì dặn dò: “Do được xử lý kịp thời nên không có vấn đề gì lớn, nhưng mà trước khi vết thương lành lại thì hạn chế đụng vào nước, mỗi ngày đổi thuốc một lần.”

“Ngày nào cũng đổi thuốc? Vậy không được!” Châu Dĩ Sâm đang yên lặng theo dõi thì đột nhiên cao giọng, cau mày hỏi: “Còn có biện pháp nào khác không?”

Anh vừa nói ra khiến Nam Anh và bác Trương, thậm chí cả bác sĩ cùng nhau sáu mắt nhìn anh, thấy bộ dạng nghiêm túc không hề nói đùa của anh, cả ba ngây người.

Bác sĩ phản ứng lại đầu tiên, nói: “Không có, nhưng không đổi thuốc cũng được, chẳng qua thời gian lành vết thương lâu hơn thôi.”

“Tôi đã biết.” Châu Dĩ Sâm đứng dậy, để bác Trương đưa bác sĩ ra ngoài.

Nam Anh không thèm để ý tới người đàn ông này như uống nhầm thuốc, đi vào phòng bếp.

Món sườn xào chua ngọt không ăn được nữa, nhưng cô đã nấu xong canh rong biển với thịt heo và nồi cơm cũng báo chín.

Bác Trương bưng đồ ăn lên hộ cô rồi nhanh tay xào món rau đơn giản, Nam Anh để bác ấy đi làm.

Nam Anh cầm bát đũa đi tới phòng ăn, lúc đi qua lại thấy người đàn ông kia không quay lại biệt thự của anh mà ngồi bắt chéo chân ở sô pha, cô hơi ngạc nhiên một chút rồi lờ đi ngồi xới cơm ăn.

Vừa ăn được một miếng, người đàn ông đó đi tới bên cô, cô còn tưởng đổi phương muốn nói gì, ai ngờ Châu Dĩ Sâm lại kéo ghế ra ngồi xuống đổi

diện.

Đôi mắt đen như mực kia nhìn thẳng vào cô, khiến cô như bị bao trùm. trong bóng tối vô hình nhưng lại cực kì áp lực, khiến cô không thể giả vờ làm

ngo.

Nam Anh khó nuốt trôi đồ ăn trong miệng xuống, đang do dự không biết mình có nên bưng đồ ăn đi nơi khác ăn không thì giọng nói trong trẻo của người đàn ông vang lên: “Của tôi đâu?”

Nam Anh trợn trừng mắt, không tin nổi, hôm nay người này chập mạch à?

“Xin lỗi, cậu ấm, cơm này do tôi nấu, anh muốn ăn thì tự lăn vào bếp mà

làm!”

Cô nhướng mày, nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào như chưa bao giờ được cười như vậy, nhưng ánh mắt lại tràn ngập đắc chí.

Chương 27: Xin nhận lòng tốt

Người đàn ông không nổi giận, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Nam Anh đẩy đĩa vào gần mình, làm bộ không có chuyện gì ăn vài miếng, không biết vì sao ánh mắt của người đàn ông này lại có lực uy hiếp như vậy, cô dần dần không chịu được nữa, cuối cùng cô dứt khoát để đũa xuống bàn cộp một tiếng rõ to, đẩy ghế rít một cái rồi đứng lên, cô tức giận vào bếp lấy thêm bộ bát đũa nữa, không vui để trước mặt anh.

Người đàn ông được bước lần tới, đưa chén không cho cô: “Xới cơm”

Anh nói xong rồi kéo thức ăn vào giữa bàn, cầm đũa chờ cơm.

Nếu không phải Nam Anh đã đói bụng, muốn ăn một bữa cơm thật ngon, bằng không cô đã đập bàn rời đi từ lâu rồi.

Rốt cuộc cô cũng chịu thua, bới bát cơm đưa chín tới: “Đây, cậu ẩm!”.

Châu Dĩ Sâm hài lòng cầm bát cơm bắt đầu ăn, từng hành động cử chỉ của anh đều cực kì đẹp mắt.

Anh không ăn cơm tối đã tới đây, mà anh từ trước tới nay không phải người đối xử tệ bạc với bản thân mình. Ngay cả không thích ăn cơm Nam Anh nấu, anh cũng ăn một chút.

Nhưng tài nấu nướng của Nam Anh lại vượt qua mong đợi của anh, món canh rất ngon, ngon tới nỗi anh ăn xong một chén rồi lại múc thêm chén nữa, thậm chí còn gắp miếng rong biển mà trước nay anh chưa từng động tới.

Châu Dĩ Sâm đã hơi thay đổi cách nhìn với Nam Anh.

Người phụ nữ trước mặt này có làn da trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn bề ngoài có vẻ mềm mại như món bánh bao ai cũng muốn bẹo, ngũ quan xinh

xắn sắc sảo, phong cách ăn mặc đoan trang tao nhã, từng sợi tóc mượt mà như tơ rủ xuống mặt, dường như nó cản trở tầm nhìn của cô, cô đưa đôi bàn tay thon gọn lên vén qua sau tai.

Theo bàn tay của cô lộ ra đôi tai không bấm lỗ, giống như miếng ngọc bích xinh đẹp không tì vết, vành tai trắng nõn không biết vì lý do gì mà ửng hồng, khiến trái tim anh như đập lỡ một nhịp.

Ánh mắt theo dõi từng chi tiết nhỏ của đối phương, đột nhiên anh thấy miệng đắng ngắt, nhưng phản ứng đầu tiên không phải uống nước cho vơi bớt đi cảm giác đó, mà muốn ngậm miếng 'Ngọc Bích kia vào.

Anh không biết vì sao mình lại xuất hiện ý nghĩ hèn mọn như thế, không tự nhiên nhìn lảng qua hướng khác.

Cơm nước xong xuôi, Nam Anh cầm chén đĩa để vào máy rửa bát tự động xong rồi định quay về phòng, nhưng lúc quay lại lại phát hiện Châu Dĩ Sâm theo sát sau lưng mình.

Cô không để ý chuyện này lắm, tới khi đối phương theo mình đến tận cửa phòng, cô dùng ánh mắt sắc lẻm của mình, hăm dọa nói: “Ngài Châu, có phải anh đã quên anh từng nói từ trước tới nay ôm tôi ngủ đều không có cảm giác hay không, anh còn nói với ông nội chuyện sinh hoạt vợ chồng của chúng ta không được thuận hòa lắm, giờ thì sao anh đi theo tôi làm gì, muốn đắp chăn tán phét à, hay muốn đổi phòng với tôi?”.

Cô cực kỳ nghi ngờ, người coi cô như thứ dơ bẩn, nhìn nhiều thêm một giây khiến ánh mắt anh ta đui mù, Châu Dĩ Sâm có phải uống lộn thuốc hay không?

Thái độ hôm nay của anh ta cực kì kì lạ đó?

“Bác Trương nói ngày mai sẽ chuyển đồ của cô sang biệt thự của tôi.” Châu Dĩ Sâm nhìn ngón tay bị thương của cô, lại nói: “Về phần công việc, tôi

sẽ gửi trợ lý tới giúp cô”.

Châu Dĩ Sâm điên rồi à? Anh ta bảo cô dọn tới sống cùng anh, thậm chí giảm bớt gánh nặng giúp cô?

Nam Anh cố nén cảm giác muốn xông tới sờ trán đối phương, xem xem đối phương có sốt phát rồ hay không, cô ngước mắt lên nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Châu Dĩ Sâm, anh biết anh đang nói gì không?”

Người đàn ông híp mắt lại, lộ ra tia hàn ý.

Nam Anh rụt đầu rụt cổ, nghiêm túc từ chối: “Cho dù anh có mục đích gì, hay muốn tôi qua đó làm gì, tôi rất tiếc phải thông báo cho anh biết, tôi tuyệt đối không đi! Còn nữa, tôi có thể tự xử lý công việc của mình, không cần có trợ lý!”

Cho dù cần trợ lý, cô cũng không cần trợ lý của anh ta, ai biết anh ta đang âm mưu cái gì?

Dị thường chính là âm mưu quỷ kế

Nhất định đối phương thiết kế cái bẫy mà không biết quỷ không hay đợi cô chui đầu vào rọ.

Cô lùi về sau một bước, cảm thấy chuyện quan trọng lên lặp lại một lần nữa nên nghiêm túc cảnh giác nói: “Ngài Châu, tổng giám đốc Châu, tôi xin nhận 'lòng tốt của anh, tôi thực sự không muốn, đừng làm khó tôi được không?”

Trên mặt cô là 100 % không tin tưởng, cùng 200% phòng bị.

Ngoại trừ không tin tưởng cùng phòng bị còn có sự lạnh nhạt và xa cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK