• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nam Anh nhíu mày, cố gắng che giấu cảm xúc, những lời Châu Dĩ Sâm nói ở công ty, giống như những chiếc gai nhọn đâm vào trong tim, tâm trạng bây giờ của cô thật sự rất khó để bình tĩnh trở lai.
Thật sự không hiểu, nếu như không muốn gặp cô, anh còn về đây làm gì?
Cô mong rằng anh đừng xuất hiện trong cái nhà này mười năm hai mươi năm thì tốt biết mấy!
Tâm trạng cô không tốt, cô xó vào chiếc dép lê đi trong nhà, khuôn mặt u buồn rã rượi bước đi lên lầu. Từ cái ngày kết hôn đến nay, cô chưa từng có ý định sống chung với Châu Dĩ Sâm, hơn hai năm nay cô đều ngủ ở trong một phòng khác. Đặt túi xách xuống, lúc cô định lấy quần áo chuẩn bị đi tầm thì phát hiện tủ đồ trống trơn, quần áo túi sách đều như không cảnh mà bay
Cô kinh hồn bạt vía.
Cô chạy ra khỏi phòng, xém chút đụng vào người đàn ông đang đứng dựa lưng vào cửa, anh đã thay bộ đồ vest ra và khoác lên mình bộ quần áo ngủ thoải mái ở nhà.
Ảnh đèn pha lê khẽ chiếu, làm khuôn mặt băng lạnh của Châu Dĩ Sâm ôn hòa hơn một chút, không còn lạnh lùng nghiêm nghị, trông như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng, đẹp đến mức khiến mọi người không ngừng gào thét.
Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng, anh vừa mở miệng, thì đã đập tan bầu không khí tĩnh lặng mê hồn này. "Một người có phẩm hạnh không tốt, khẩu vị của cô ta chắc cũng rất kém nhỉ." Anh liếc nhìn cô một hồi, ánh mắt rơi vào đôi dép có in hình khuôn mặt em bé của cô, chế giễu nói. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t
Cô vặn lại: "Đúng vậy, nhãn quang của tôi chẳng ra làm sao cả, không thì cũng đâu gả cho người như anh."
Lúc đó, anh cưới cô chỉ là vì bị ép, bây giờ nghĩ lại thật sự có chút hối hận, ban đầu tại sao cô không phản đối nhỉ, nếu không thì bây giờ cô đã không bị anh chế nhạo. không phải nhận nhục chịu đựng, không phải bất lực trước mọi lời khiêu khích của anh. “Hừ…” Anh hử lên một tiếng, đứng thẳng dậy đi về phía cô. Củ giảm lúc đó của cô đúng là hung hãn, đến bây giờ chân anh vẫn còn đau âm ỉ.
Nam Anh cảnh giác đứng tránh sang một bên, “Anh muốn." “Xấu chết được, không biết tại sao khi đó ông nội lại chọn cô ? Anh lại liếc nhìn xuống đôi dép lê của cô một lần nữa, đôi mắt hơi híp lại, tỏ thái độ khinh miệt rồi quay người bỏ đi.
Nam Anh bĩu môi tức giận, đợi bình tĩnh lại mới chợt nhớ mình ra đây làm gì, nhanh chóng đuổi theo Châu Dĩ Sâm: "Hôm nay anh về đây làm gì? Anh có biết quần áo của tôi.
Nghe cô hỏi, Châu Dĩ Sâm đột ngột đứng lại, đôi mắt lạnh lùng.
Nam Anh bất ngờ tông vào tấm lưng cứng rắn của anh. Cây kẹp trên đầu rơi xuống, cô vội vã khom người nhặt lên, vai áo xệ xuống để lộ ra phần thịt mềm mại bên trong.
Châu Dĩ Sâm nghiêng đầu, sắc mặt càng trở nên u ám. “Quân áo của cô đã được đóng thùng gửi đến nhà riêng của tôi rồi, cô dám nói cô không biết sao?”
Sở dĩ hôm nay anh quay về biệt thự là vì chuyện này, lúc đầu ông nội ép anh cưới cô về nhà thì thôi đi, hôm nay còn muốn để cô sống trong nhà riêng của anh. Thật sự không biết ông nội là do bị ma quỷ mê hoặc, hay là người phụ nữ này quả tâm cơ, vậy mà lại khiến ông yêu thương cô như thế? "Anh nói cái gì?” Nam Anh không nhặt cây kẹp lên nữa, vội đứng bật dậy ngước nhìn anh, hi vọng những gì mà bản thân vừa nghe chỉ là ảo giác. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et
Người đàn ông cho rằng cô đang giả vờ, không thèm đếm xỉa đến cô, bước thẳng xuống lầu.
Bị câu nói đó của anh đả kích khiến cô chưa thể định thần lại... Đồ đạc của cô sao lại phải gửi đến nhà riêng của anh chứ? Một ý nghĩ đảng sợ len lỏi vào trong tâm trí cô, bỗng chốc làm cô trở nên lúng túng hoảng loạn,
Trong bữa tối, khi ông Châu dùng giọng điệu ra lệnh Nam Anh sau này có phải sống trong nhà riêng của Châu Dĩ Sâm, vận may cô thầm mong đã bị hiện thực đánh bại hoàn toàn “Ông nội, có phải ông chế con ồn ào phiền phức, nên mới muốn đuổi con đi không?" Không để Châu Dĩ Sâm bắt bẻ, Nam Anh cố kìm nén cơn tức giận, vẫn dùng nụ cười điềm đạm như trước đây hỏi ông Châu Thấy cô vẫn thể hiện thái độ nhẹ nhàng ôn hòa khi nói chuyện với ông nội, trên khuôn mặt Châu Dĩ Sâm thoảng một nét lạnh lùng. Ông Châu mỉm cười, rồi ngay lập tức sầm mặt xuống trừng mặt nhìn Châu Dĩ Sâm, nói: “Các con đã kết hôn lâu như thế rồi, sao còn không cho ông có cháu bông, ông không thể cứ để mặc các con làm gì thì làm nữa.” "Nếu như không biết, ông còn tưởng Dĩ Sâm nó bị vô sinh nữa."

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK