Anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, mang theo sợ hãi, phẫn nộ, hoảng loạn của cô thu gọn vào trong đáy mắt.
Anh không phải là một con mãnh thú hung tợn, phản ứng như thế có phải hơi quá không?
Châu Dĩ Sâm cau mày khó chịu, cơ thể mềm mại của người phụ nữ nép vào lòng anh, không muốn lòng lại dậy sóng vì cô, lực đạo trên tay càng thêm mạnh, càng siết lại càng chặt hơn.
Cổ tay của Nam Anh rất đau, nước mắt bất ngờ tuôn trào ra nơi khóe mắt, không thể nào rút tay ra được cô bèn cúi thấp đầu xuống, cắn mạnh vào ngón tay của anh.
Cơn đau chợt đến cuối cùng cũng khiến anh buông tay, Nam Anh nhân. cơ hội đó rút tay ra và lùi xa vài bước, cho đến khi lưng cô chạm vào bàn đá không thể lùi được nữa, khuỷu tay dường như không cẩn thận quẹt phải thứ gì đó.
Sau tiếng rơi vỡ của cái gì đó kết thúc, căn phòng bếp chìm vào trong tĩnh lặng.
Bầu không khí căng thẳng đến nỗi như bị đóng băng.
Một lúc sau, đôi môi mỏng của Châu Dĩ Sâm khẽ nhúc nhích, anh chuẩn bị lên tiếng thì ánh đèn trên đầu đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng đột ngột có chút chói mắt, Nam Anh vội che mắt lại.
Cúp điện, cắt trúng tay cũng đủ chán nản lắm rồi, bây giờ sự xuất hiện của Châu Dĩ Sâm khiến tâm trạng của cô chẳng khác gì đang rơi xuống vực
thẳm.
Dì Trương hoảng loạn chạy vào, sững sờ một lát khi nhìn thấy Châu Dĩ Sâm, sau đó đi đến bên cạnh Nam Anh.
Thấy máu trên tay cô rỉ xuống sàn nhà, dì Trương vô cùng lo lắng, vội vàng lấy tay của Nam Anh đưa lên mắt xem, sau đó hừng hực chạy đi lấy hộp thuốc.
Sau khi Nam Anh thích ứng được với độ sáng của đèn, trong ánh mắt chứa đầy sự giận dữ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Bộ dạng dường như muốn cắn người đàn ông đó thêm vài cái của cô không có một chút uy hiếp nào, ngược lại còn khiến đôi mắt cô trở nên rạng rỡ, đôi môi đang ngậm chặt ngón tay xinh xắn như những quả anh đào, cả người giống như những nụ hoa chớm nở đợi người đến hái.
Châu Dĩ Sâm đứng thất thần, ánh mắt trầm xuống, để lộ sự nguy hiểm đâu đây...
Cho đến khi dì Trương mang hộp thuốc tới, Nam Anh mới bình tĩnh lại.
“Dì Trương, con có thể tự xử lý được, nhưng mà phiền dì dọn dẹp nhà bếp lại một chút.” Cô rút tay về, cầm lấy hộp thuốc, chẳng thèm nhìn Châu Dĩ
Sâm một cái, lạnh lùng bước đi ra ngoài.
Cảm thấy bầu không khí lúc này không ổn, dì Trương nghĩ lại hay là không nói gì vẫn hơn, tắt bếp, lặng lẽ nhặt con dao và những thứ đang vương vãi đầy đất.
Châu Dĩ Sâm thấy trên người Nam Anh toát ra luồng khí lạnh toát khiến người ta phải tránh xa ngàn dặm, cảm giác trong lòng giống như miếng bọt biển bị người ta và nặn, rồi ngâm trong nước.
Trước khi anh đến, cô đang trong tâm trạng vui vẻ vừa ngân nga vừa nấu ăn, và bây giờ cô trông lạnh lùng như băng, như thể anh không được chào đón!
Người nên lạnh lùng, nên ghét, rõ ràng là anh mới đúng!
Con dao sắc nhọn xém chút cắt đi miếng thịt trên tay Nam Anh, nhìn thấy vết cắt sâu ấy, cô không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố chịu đựng cơn đau dùng bông cồn để khử trùng và cầm máu.
Bây giờ cô chỉ tập trung vào ngón tay của mình, hoàn toàn coi Châu Dĩ Sâm là không khí.
Người đàn ông này chưa từng về nhà một lần sau hai năm kết hơn, gần đây tần suất về lại thường xuyên như thế, cũng không biết anh ta định giở trò quỷ gì!
Sau khi làm sạch vết thương và xoa thuốc, cuối cùng là quấn băng, dì Trương dọn dẹp bếp núc sạch sẽ rồi ra ngoài xem có thể nào, lo lắng nói: “Cô chủ, hay là gọi bác sĩ đến tiêm ngừa uốn ván cho cô nha?”
Chảy nhiều máu như thế, lỡ như không băng kí để nhiễm trùng thì biết phải làm sao?
Hai chữ “không cần” Nam Anh vẫn chưa kịp thốt ra, thì nghe thấy tiếng người đàn ông bất ngờ vang lên: “Gọi đi”
Không cho Nam Anh một cơ hội để từ chối, anh nhìn cô lạnh lùng, rồi nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô”.
Châu Dĩ Sâm ngồi trên ghế sofa, nhìn xuống chỗ bị máu bẩn vấy lên, đôi mắt anh tối sầm, toát lên một loại cảm xúc phức tạp.
Dì Trương đã đi gọi bác sĩ, giờ chỉ còn lại hai người trong không gian rộng lớn.