Bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
Nam Anh cảm thấy như cô đang ngồi trên lỗ thông hơi của máy điều hòa trung tâm, lưng lạnh toát, cô không thèm nhìn người đàn ông lạnh như băng kia, gục đầu xuống giả vờ như chăm chú vào miệng bằng vẫn chưa chỉnh lại cho ngay ngắn.
Dùng tay trái thật sự rất khó thắt băng, thử bao nhiêu lần cũng tốn sức.
Cô đột nhiên trở nên bồn chồn, không cẩn thận lại chạm vào vết thương, cơn đau làm cho miệng cô rít lên “Xì xì”.
Châu Dĩ Sâm ngồi đối diện với cô, thực sự không thể nhìn được nữa, đứng bật dậy đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, không đợi cô lùi ra xa đã kịp bắt lấy bàn tay đang bị thương của cô kéo lại gần.
"Anh thừa nước đục thả câu, còn đáng mặt đàn ông sao!” Nam Anh vừa đau vừa tức, người đàn ông này sao có thể trong lúc cô bị thương hết lần này đến lần khác đụng vào chỗ đau của cô.
Thật là đáng ghét!
Vải gạc vốn đã lỏng vì cử động thô bạo của anh mà càng trở nên lỏng hơn, vết thương lộ ra ngoài không khí, nhìn thấy máu lại rỉ ra, cô tức đến mức lại muốn cắn chết anh.
Anh im lặng không nói chuyện, giữ lấy ngón tay đau đớn của cô và bắt đầu kéo gạc.
“Châu Dĩ Sâm!” Đôi mắt của Nam Anh đỏ ngầu, trước mắt như phủ một lớp sương mù, tức giận đến cực điểm.
Châu Dĩ Sâm mặt không cảm xúc, chẳng thèm để ý đến cơn giận dữ của cô, nhìn vào vết thương, sau đó kéo cô đứng dậy đi vào bếp.
Anh ta rất mạnh, chân tay lại dài, khiến Nam Anh người bị kéo lê phía sau lảo đảo nhiều lần và vào tấm lưng vạm vỡ của anh.
Cô cảm thấy thật bất công tại sao ông trời tạo ra người đàn ông lại có thể lực mạnh hơn phụ nữ.
Vào đến bếp, miếng gạc trên ngón tay của cô đã bị người đàn ông xé ra và ném vào thùng rác, sau đó, anh đưa chỗ chảy máu của cô vào dưới vòi
nước.
Nam Anh như muốn nổ tung tại chỗ, hét lên với tất cả sức mạnh của mình, "Châu Dĩ Sâm, mẹ nó anh bị điên rồi sao?"
Sự tức giận chưa từng có của cô!
Một từ chửi thề rốt cuộc cũng khiến người đàn ông với vẻ mặt vô cảm có cảm xúc trở lại, ánh mắt anh quét qua như một mũi tên, lạnh lùng nói: “Nam Anh, cô mấy tuổi rồi còn chưa hiểu chuyện? Rốt cuộc cô có kiến thức cơ bản hay không?”
Biết mình có thai, còn chạy đi làm đồ ăn! Phụ nữ mang thai không thể dùng thuốc lung tung được, cô không biết sao?
Cái gì mà cô không hiểu chuyện, cái gì mà không biết kiến thức cơ bản? Nam Anh bị hai câu này của Châu Dĩ Sâm chất vấn đến hồ đồ, bình tĩnh lại, không nên được cơn giận giữ.
“Châu Dĩ Sâm, anh đúng là đồ thần kinh!” Cô bị chọc cho tức điên đến mức mặt mày bóc khói.
Dựa vào đầu một con quỷ đang ngược đãi cô lại làm ra bộ dạng tức giận. đùng đùng còn nổi giận với cô chứ?
Vết thương bị xối nước lạnh làm cô đau đến sắp chết, còn bị anh ta quát,
Nam Anh cảm thấy bản thân kiếp trước chắc chắn đã mắc nợ anh, đang định mắng người, thì lại bị anh ta kéo về phòng khách, đè cô ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm giúp cô băng bó.
Hành động của anh không hề thô lỗ.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông, Nam Anh bị sủng đến cảm thấy kinh ngạc, như thể đang ngồi đóng gai.
“Châu Dĩ Sâm, anh có phải bị kích động gì rồi không? Đúng rồi, anh vừa nói có chuyện muốn nói với tôi, là Tô Yến Trang tỉnh dậy sao? Hay là bên ngoài có người phụ nữ khác? Anh muốn ly hôn với tôi có đúng không?”
Nếu như não của Châu Dĩ Sâm thật sự không bị úng nước, chắc chắn sẽ cầu xin cô.
Lúc đầu anh bị ông nội ép phải cưới cô, anh muốn ly hôn ông nội tuyệt đổi sẽ không đồng ý, trừ phi cô chịu, đồng thời đích thân đề xuất với ông.
Châu Dĩ Sâm tàn nhẫn với người ngoài, nhưng đối với người mình yêu thì lại rất si tình, anh có thể khom lưng luồn cúi vì Tô Yến Trang, cũng không phải là chuyện lạ lùng.
Ngay khi Nam Anh gần như chắc chắn rằng Châu Dĩ Sâm muốn nói về việc ly dị cô, anh càng siết chặt tay cô hơn.
Cô đau đớn thét lên, hai giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, “Châu Dĩ Sâm!”
Châu Dĩ Sâm thản nhiên nhìn cô, trong lòng dịu lại, buông lỏng tay ra.