Nam Anh nhớ Tô Yến Trang thích ăn hải sản nhất, nhất là tôm hẹ.
“Còn nữa, cô nói cho anh ta biết, anh ta sai rồi, bởi vì tôi không phải Tô Yến Trang, tôi ghét tôm, ghét tất cả các loại hải sản trên đời!”.
Khi còn bé, bởi vì Tô Yến Trang thích ăn hải sản, nên bữa ăn nhà họ Tô ngày nào cũng không thiếu hải sản, Tô Yến Trang được cưng chiều ăn uống thoải mái, còn cô chỉ có thể chan canh không với cơm, có khi trong canh cũng có hải sản, cô chỉ có thể ăn cơm trắng với nước mắm.
Hiện giờ nhìn thấy hải sản, cô liền nhớ tới quãng thời gian ăn nhờ ở đậu không chịu nổi kia! Châu Dĩ Sâm không những muốn hại cô, trong lòng vẫn nhớ tới người con gái kia.
Hàn Nhã: “...”
Dị ứng hải sản? A, món ăn dinh dưỡng như thế lại biến thành chất độc hại người!
Trước khi Tô Yến Trang chưa xảy ra tai nạn xe cộ, Hàn Nhã cũng thường đưa cơm cho Tô Yến Trang, mà món ăn nhiều nhất chính là hải sản.
Hàn Nhã xám xịt rời khỏi phòng tài chính, đi về văn phòng tổng giám đốc ở nơi cao nhất tòa nhà, nhẹ nhàng để hộp cơm lên bàn làm việc.
Đợi Châu Dĩ Sâm ngẩng đầu, Hàn Nhã gượng cười, lúng túng nói: “Tổng giám đốc Châu, cô Nam dị ứng với hải sản..”
Châu Dĩ Sâm kinh ngạc, chiếc bút máy hiệu Parker rơi xuống tài liệu.
Hàn Nhã nuốt nước bọt, cố gắng nói tiếp bằng âm thanh càng ngày càng nhỏ: “Cô Nam còn nhờ tôi chuyển lời với ngài, cô ấy không phải cô Tô.”
Do Tô Yến Trang cực kì thích ăn hải sản nên Châu DĨ Sâm nghĩ Nam Anh cũng thích ăn, suy nghĩ của đàn ông thật kì quái.
Lúc trước Châu Dĩ Sâm không quan tâm tới Nam Anh, Hàn Nhã chỉ coi anh bận bịu công việc, nhưng tổng giám đốc đã kết hôn hơn hai năm, vợ mình cũng đang mang thai, vậy mà chuyện dị ứng quan trọng như thế cũng không biết thì thực sự không đáng mặt đàn ông.
Qua những chuyện xảy ra hơn hai mươi ngày gần đây, đặc biệt tổng giám đốc còn bảo cô đưa gái tới biệt thự...
Giám định hoàn tất, một trăm phần trăm cặn bã.
Châu Dĩ Sâm bỗng nhiên nhíu mày nói: “Ừ, tôi biết rồi” Nói xong anh suy nghĩ một lúc, đậy nắp bút máy lại, đứng dậy hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Cô Nam bảo tự mình gọi đồ ăn ngoài, chính mình gọi thì yên tâm hơn.”
Nam Anh nhờ Hàn Nhã chuyển lời đều là những câu như mũi tên đâm vào tim, Hãn Nhã nói xong thì mỉm cười đúng mực, trong lòng cũng thấy mình miệng nam mô bụng một bộ dao găm, nhưng cô thực sự thấy rất thoải mái, ai bảo tổng giám đốc cặn bã như thế?
Châu Dĩ Sâm nghe xong cũng không cảm thấy thoải mái, anh thừa nghe ra đối phương nói móc mình âm hiểm, anh chưa nghe hết câu đã đứng dậy cầm áo, đen mặt ra khỏi văn phòng.
Hàn Nhã nhanh chân theo sau: “Tổng giám đốc, ngài định đi đâu?”
Châu Dĩ Sâm hừ lạnh: “Tôi đi xem một chút, cô ta gọi thức ăn ngoài thì yên tâm tới đâu?”
Anh phải dành thời gian chuẩn bị đồ ăn cho cô trong tình trạng bận rộn như thế này, toàn tâm toàn ý nghĩ cho đứa bé trong bụng cô, cô dị ứng hải sản thì nói với anh một câu là được, dựa vào cái gì mà nghi ngờ lòng tốt của anh?
Hàn Nhã nghe xong thì dừng bước, đứng yên tại chỗ nhìn Châu Dĩ Sâm rời đi.
Cô nhớ tới thái độ của Nam Anh vừa nãy, thì cảm thấy tổng giám đốc xuống dưới bây giờ chắc chắn hai người sẽ gây lộn với nhau, cô không muốn tưởng tượng cái cảnh mình xông vào căn ngắn, bởi vì người làm việc đó thường bị ngược đãi vô cùng tàn nhẫn.
Quay lại dọn hộp cơm, Hàn Nhã không thể hiểu nổi, tổng giám đốc Châu ghét cô Nam như thế, vì sao cô Nam vừa mới mang thai một cái, ngài ấy quay ngoắt 180 độ như một người khác, chẳng lẽ vì bản thân có con sao?
Hàn Nhã nghĩ mãi mà không hiểu.
Phòng tài chính.
Nam Anh bị vụ hộp cơm của Châu Dĩ Sâm chọc tức, cô không muốn tới nhà ăn, liền dùng di động gọi đồ ăn nhanh gần đây.
Bây giờ ngành thức ăn nhanh gọi ngoài cực kì phổ biến, với vị trí của cô khá gần nên đơn đặt hàng của cô sẽ được ship tới sau hai mươi phút nữa.
Cô đã ăn ở tiệm thức ăn nhanh này mấy lần, rất hợp khẩu vị của cô.
Khi Châu Dĩ Sâm tới phòng tài chính, từ xa cách qua tấm kính đã thấy đối phương đang ăn thịt viên, híp mắt lại hưởng thụ, có vẻ cực kì thỏa mãn với món ngon mình đặt.