• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lòng tốt của mình lại bị người ta coi thành lòng lang dạ thú, Châu Dĩ Sâm đè nén lửa giận như núi lửa sắp phun trào, đen mặt, lạnh lùng nói: “Tôi đang thông báo với cô, chứ không phải đang hỏi ý cô!”

Nói xong, anh nắm chặt nắm đấm, quay người xuống cầu thang.

Bằng không anh sợ mình sẽ bóp chết người phụ nữ không rõ tốt xấu như này!

Nhìn theo bóng lưng của anh biến mất dưới tầng, tâm trạng Nam Anh rối bời.

Rời khỏi biệt thự, Châu Dĩ Sâm lên xe, đóng sầm cửa lại, rồi lấy điện thoại di động gọi cho Hàn Nhã.

“Tổng giám đốc Châu, ngài cần dặn dò gì?”

“Phụ nữ có thai thì nên chú ý điều gì?”

Bên kia điện thoại, Hàn Nhã chưa lập gia đình sợ ngây người, há hốc mồm, nửa ngày không nói được

một lời...

Khi tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng, đồng hồ báo thức đúng lúc vang lên.

Nam Anh khỏe khoắn rời giường, rửa mặt thay quần áo đi làm, lúc mở cửa thì thấy bác Trương mặt tươi cười chuẩn bị gõ cửa.

“Bác Trương, bác có chuyện gì vui hả?” Nam Anh thấy gương mặt vui vẻ như thế, tâm trạng của cô càng tốt hơn.

“Thưa cô, ông chủ tới đón cô” Hai mươi ngày nay Châu Dĩ Sâm đã tới đây bốn năm lần, bác Trương còn vui vẻ hơn cả ông cụ, cười tới híp cả mắt.

Nụ cười trên mặt Nam Anh trong nháy mắt trở nên cứng đờ, trong lòng thầm chửi đối phương từ trên

xuống dưới.

"Ồ..” Cô ủ dột trả lời, chán nản xuống tầng, nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục giày da đang ngồi trước bàn ăn bánh bao chiên thơm ngào ngạt.

Bên cạnh anh chính là Hàn Nhà đang mặc đồng phục đi làm, bộ dáng kính cẩn lễ phép.

Nam Anh không tình nguyện đi qua, chào hỏi Hàn Nhã một câu rồi vào vị trí cũ, vừa cầm đũa động tới bánh bao, người đàn ông kia đã chuyển địa đi.

Anh ta đang trả thù cô chuyện hôm qua à?

Nam Anh giật khóe miệng, đang muốn đứng lên thì Hàn Nhã đã bưng bát cháo trước mặt cô, cười

nói: “Cô Nam, đây là bữa sáng của cô”

Sự lấy lòng không rõ ràng của Hàn Nhã khiến cho Nam Anh lo lắng hết sức.

“Thư ký Hàn, sao cô lại đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy? Cô làm vậy khiến tôi lúng túng lắm.”

Hàn Nhã mất tự nhiên cười, sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Cô thật hài hước” Nói xong, cô xem qua sắc mặt của ông chủ mình, rồi chêm thêm một câu: “Mẹ tôi nói, phụ nữ ăn ít đồ dầu mỡ, ăn nhiều cháo cùng canh sẽ tốt với... làn da.”

Cô suýt nữa nói tốt cho phụ nữ có thai.

Đối phương đột nhiên ngập ngừng nói ba chữ cuối như vậy khiến Nam Anh cảm thấy chuyện này. không đơn giản như cô nói, nhưng dù sao người ta đã bưng tới trước mặt mình, có vẻ hơi bất lịch sự nếu cô không ăn.

Hơn nữa ăn canh cùng cháo thực sự tốt cho làn da hơn dầu mỡ.

“Cảm ơn nhé, không biết ai có diễm phúc mới cưới được thư ký Hàn vừa giỏi vừa hiền lành như này đây?” Nam Anh khách khí nói.

Hàn Nhã xấu hổ nở nụ cười lịch sự, cô không muốn làm vợ đảm hiền dịu đầu, có trời mới biết hôm qua cô nhận điện thoại của ông chủ xong, từ trên phòng xuống gọi mẹ cô dậy hỏi chuyện phụ nữ có thai, mẹ cô tưởng cô có suýt nữa táng cô không trượt phát nào.

Dùng xong bữa sáng, Nam Anh định đi làm.

Chuyện suýt nữa bị Đặng Phương làm nhục tuần trước đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng cô, đều do lời đồn đại vô căn cứ gây họa, lời nói của con người thật đáng sợ. Cô phải đi sớm chuẩn bị cho cuộc họp, mấy chuyện này đã được phòng tài chính cấm lan truyền tin đồn.

Cô đi tới trước tủ giày mở cửa tủ, lấy ra đôi giày cao gót màu đen sáu centimet, đang muốn đi vào thì thấy Hàn Nhã khẩn trương chạy tới.

“Cô Nam”

"Chuyện gì vậy?” Nam Anh đành phải đứng thẳng, đứng trên một chiếc giày, muốn xem đối phương nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK