Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Sau khi rời khỏi căn hộ, Nam Anh thật sự không muốn về nhà họ Châu, bèn đi đến một khách sạn gần Châu thị đặt một phòng.
Sau khi ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, cô mới đi vào phòng tầm lấy khăn lau mặt, ánh mắt trong gương trống rỗng đến ghê sợ, trong tim lại cảng trống trải hơn.
Chuông điện thoại reo lên, cô không muốn trả lời, người gọi điện tới này đúng là phiền phức, cứ gọi mãi chẳng ngừng, cô nén lại luôn khí ứ nghẹn trong lòng, nhìn vào cái tên hiện trên màn hình điện thoại, cô sốc đến mức như không dám tin vào điều đó. “Anh.
Nỗi buồn trong mắt cô bông chốc được thay thế bằng nụ cười rạng rỡ.
Đến tối, Nam Anh trở về nhà dùng bữa cùng ông nội, giúp ông ta thu xếp hành lý.
Ông ấy rất thường xuyên đi nước ngoài, hẹn hò vui chơi với mấy người bạn thân, Nam Anh vốn đã quen với điều đó.
Bộ đồ ngủ bị Châu Dĩ Sâm chê cười đêm hôm đó đã được thay ra và mang đi giặt, mặc lên người bộ độ ngủ thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, tóc mái kẹp lên bằng cây kẹp hình ngôi sao, miệng ngân nga một bài hát vui tươi.
Sau khi trả lời điện thoại, tâm trạng tồi tệ trước đó của cô như xóa sạch.
Thật sự không cần thiết phải so đo với lũ chó điên kia.
Hơn nữa, Nam Anh thậm chí còn tất trả cô ta hai cái. Trước khi quay về, vết sưng vù trên mặt cô đã biến mất, nhưng vẫn còn lưu lại dấu tay. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ông nội có hỏi, cô chỉ trả lời là bản thân không cẩn thận cào phải.
Mặc dù thấy tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, nhưng ông ấy vẫn cảm giác có gì ngờ ngợ
Cô thu dọn xong hành lý cho ông Châu, đi xuống và hỏi: "Dì Trương, ông đâu rồi?" cầu thang “Trong phòng sách" Nhìn thấy vết in trên mặt Nam Anh, rồi nghĩ đến vết thương trên người hôm qua của cô, dì Trương lo làng hỏi. "Cô chủ, có chỗ nào không khỏe phải đi bác sĩ, hoặc là nói với ông chủ và cậu chủ, tuyệt đối đừng gắng chịu một mình Nam Anh mỉm cười nói: “Chỉ là vết bầm thôi mà, qua hai ngày nữa sẽ khỏi.
Trước đây sống những ngày tháng ăn nhờ ở đậu nhà người khác, khiến cô càng trở nên kiên cường cứng rắn hơn. An ủi dì Trương hai câu, cô bèn nghĩ đến không biết làm sao nói với ông nội chuyện dọn đi.
Bây giờ cô và Châu Dĩ Sâm như đã nước với lửa, những ngày tháng sống chung sau này chắc chắn sẽ không vui vẻ, cô phải dự tính cho tương lai của chính mình.
Cô đi đến trước cửa phòng sách, cơn đau dạ dày đột nhiên kéo đến.
Người cô chao đảo, vẫn may dì Trương đứng đăng sau đã kịp thời đỡ lấy, mới không bị ngã. “Cô chủ, lại đau dạ dày à?”
Cô vẫy vẫy tay nói không nên lời, bụng cô đau nhói, trán ướt đẫm mồ hôi, dì Trương vội vã dìu cô về phòng nghỉ. Ngay khi nằm xuống giường, cô cuộn tròn người lại giống như một con mèo, dì Trương đắp chăn giúp cô rồi đi lấy thuốc đau dạ dày, uống chẳng được bao lâu, cô mơ hồ thiếp đi. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Cô ngủ rất say, khi thức dậy đã mười giờ sáng hôm sau. Cô xuống lầu mới biết ông nội đã đi từ sáu giờ, sau khi ăn sáng xong cô liền đi đến chỗ hẹn.
Khi đến nhà hàng như đã hẹn, Như Quỳnh đã đến đó được một lúc, cô ấy mặc một chiếc váy liên màu trắng, mái tóc xóa sau lưng, điềm tĩnh ngồi cạnh ngay bức tường bằng kính.
Như Quỳnh là một nữ đại gia bạch phủ mỹ chính hiệu. không ai biết, cô lại là bạn vô cùng thân thiết với con gái của thị trưởng Trần.
Cô mỉm cười bước vào. “Đại tiểu thư, hôm nay sao rảnh rang mời tớ ra ăn cơm thế, chồng cậu nỡ để cậu ra ngoài sao?” Bạn thân gặp nhau, Như Quỳnh mỉm cười chọc ghẹo.
Ai ngờ, khi cô ấy nhìn thấy dấu tay trên mặt của Nam Anh, nụ cười trên khuôn mặt biến mất "Có phải ả đàn bà họ Tô kia lại đánh cậu không?"
Cô tối sầm mặt, có vẻ rất nghiêm túc.
Nam Anh hơi giật mình bất ngờ sờ lên vết hắn đó, "Cậu tinh mắt thật đó." Trước khi ra ngoài, cô đã đánh phấn nền đặc biệt để che đi vết thương, nào ngờ vẫn bị nhìn ra.
Cô càng không để tâm, Như Quỳnh càng tức giận hơn, "Làm ơn đi, rõ ràng đến thế mà, chỉ có kẻ mù mới không nhìn thấy.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK