• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩu Ca nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì hơi nhíu mày, biểu cảm có chút bất ngờ.

“Trọc ca? Anh cũng quen hắn?”

Lúc này Trọc ca cảm thấy mình có bao nhiêu ngu ngốc mới dám chống lại một người bá đạo như Giang Lâm.

“Đúng! Coi như chỗ quen biết, cậu về đi! Còn dây dưa thì mạng cậu…”

Nói đến đây Trọc ca cắn chặt, như khẳng định.

Mà Cẩu ca qua lần vừa rồi bị đánh văng cũng hiểu được thực lực của người trước mặt khá cao, sợ rằng bản thân không phải đối thủ.

Chỉ là…

Lão Quỷ là người thế nào hắn còn không rõ sao?

Cứ cho là đánh không lại cũng phải đánh, nếu quay đầu bỏ chạy thì chờ đợi hắn chỉ có sự trừng phạt.

Chưa kể trước mặt anh em ở đây, hắn sao có thể bỏ chạy? Mặt mũi hắn bỏ đâu chứ?

Suy cho cùng người chết cũng do sĩ diện mà ra!

Ánh mắt thoáng lưỡng lự của Cẩu ca lọt vào mắt Trọc ca, cả hai thật ra lúc trước cũng có một đoạn thời gian cùng nhau lăn lộn.

Về sau, Cẩu ca đầu quân cho Lão Quỷ, cảm thấy làm cho người vẫn có thể bảo đảm một chút.

Mà Trọc ca thì cảm thấy tự thân vận động vẫn hơn, cơ bản Trọc ca cũng không thích cách hành sự của Lão Quỷ.

Tuy đều là lưu manh giang hồ, nhưng nội bộ cũng chia năm chia bảy nhiều lần, khó mà một lời nói hết được.

“Đừng hỏi! Khi nào có dịp tôi sẽ giải thích, hiện tại câu nên rút người đi đi.”

Trọc ca đang vì chút tình nghĩa cũ mà để Cẩu ca rút đi êm xuôi.

Dù sao hắn cũng nếm thử sự đau đớn của việc bị lệch khớp rồi, xem như hắn có lòng tốt nhắc nhở.

Giang Lâm nhíu mày nhìn hai người.

Anh cũng biết Trọc ca là muốn đầu nhập với anh, mà Cẩu ca kia căn bản là vì Lão Quỷ sai khiến mà hành động.

“Nói với Lão Quỷ, Giang ca đây là đại ca của nhóm Hắc bang, tốt nhất cứ hạn chế tiếp xúc.”

Lần này Trọc ca mạnh mẽ khẳng định, cứ như sợ rằng nếu mình không nói cục diện sẽ xấu đi.

“Trọc ca! Anh nghĩ Hắc bang gì đó của anh đủ để Lão Quỷ coi trọng?”

“Anh nên nhớ, ông ấy coi trọng là con người anh, không phải cái bang phái nhố nhăng đó.”

Cẩu ca khinh thường đáp.

Dù sao cũng đi theo Lão Quỷ thời gian dài, ít nhiều cũng lây nhiễm cái thói khinh thường người khác.

Đây là hắn đã vô cùng cố gắng nhẹ nhàng vì là người quen, nếu là kẻ khác Cẩu ca sợ rằng mắng cha chửi mẹ đối phương cũng nên.

“Với kẻ không biết tự lượng sức mình thì không nên nhiều lời.”

Giang Lâm lạnh nhạt cắt ngang hai người nói chuyện.

“Tôi cũng không cần anh bảo vệ.”

Nói xong, bằng thủ pháp nhanh nhất, Giang Lâm đã bấm vào các huyệt trên người Cẩu ca.

Nhìn qua nếu không biết còn cho rằng Giang Lâm đang đùa vui đấy!

“A…”

Cơn khó chịu Cẩu ca càng tăng, mà đám đàn em nhìn thủ pháp của Giang Lâm quá quỷ dị, không hề giống như là đánh nhau, nhưng lại thấy đại ca của mình đau đớn.

Kia… quá mức kinh khủng rồi.

“Các anh muốn thử?”

Giang Lâm nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, nhìn đám đàn em vừa đứng dậy từ mặt đất kia.

Cả đám lôi theo Cẩu ca bỏ chạy, mà Cẩu ca ngoài để đàn em dìu đi thì không còn làm gì được.

“Giang ca, em xin thật lòng thật dạ theo anh… mong anh…”

Trọc ca thấy đám người kia bỏ đi, thì lúng tùng đi theo Giang Lâ.

Hắn cảm nhận được đây là một nhân vật phong vân, theo anh thì hắn sẽ có tương lai tươi sáng.

Không cần làm giang hồ đầu đường xó chợ nữa.

“Lão Quỷ dường như đang tìm cách truy sát anh, đàn em của em thấy lão ta đang huy động lực lượng nhằm vào anh.”

Trọc ca cũng nhanh chóng cung cấp thông tin quan trọng, ít nhất phải chứng minh mình có giá trị trước đã.

“Truy sát?”

Giang Lâm nhíu mày một chút.

Không phải vì anh sợ cái người tên Lão Quỷ kia, mà vì anh cảm thấy bản thân cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai có cái tên này.

“Anh chắc chắn muốn theo tôi?”

Giang Lâm cảm thấy trước mắt thế lực cơ bản vẫn phải có, còn sau đó phát triển hay không tính sau.

Dù sao cũng cần có người nghe ngóng tình hình một chút cũng không thiệt thân.

“Chắc chắn, hơn cả chắc chắn.”

Trọc ca nghe vậy thì vội trả lời, chỉ sợ Giang Lâm đổi ý.

Thậm chí hắn còn sợ mình không bày rõ thành ý, suýt chút quỳ xuống rồi.

“Vậy trước mắt theo động tĩnh Lão Quỷ, xem xem lý do gì lão muốn truy sát tôi.”

Nói xong, Giang Lâm nhìn nhìn chút.

“Đây là số điện thoại của tôi, xong việc báo tôi.”

Đưa số mình cho Trọc ca, Giang Lâm cũng không ở lại mà quay về xe.

Trọc ca vừa nhận được giao phó của Giang Lâm thì phấn khích vô cùng.

Trong lòng hắn lúc này như mua xuân đang tới vậy.

“Xem như anh có bản lĩnh.”

Lúc này Phương Tình Tình bĩu môi xuống xe nhìn Giang Lâm.

“Tôi không dạy cô đua xe, mơ cũng đừng mơ.”

Giang Lâm lướt qua Phương Tình Tình.

“Anh…”

“Tôi còn phải cùng vợ mua rượu, phiền cô rồi.”

Giang Lâm thật không muốn dính phiền phức tới cái cô tiểu thư này, đầu cô ta nghĩ gì anh sợ bản thân theo không kịp đâu.

“Rượu? Phương gia còn thiếu sao? Muốn loại nào tôi lấy cho anh.”

“Không cần.”

Vừa lúc này điện thoại trong túi anh reo lên.

————–

Tác hứa tháng 10 chăm chỉ trở lại.

Xin hứa xin đảm bảo, làm ơn đừng bỏ tác

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK