Đám đông bị tiếng quát của Dương Ảnh Quân làm cho giật mình, thái độ này của anh ta quá mức xem thường người khác.
Giang Lâm đứng bên ngoài thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, cảm thấy tên này quá kiêu căng tự phụ.
“Anh tiếp tục dùng sức thì tay anh ta không những bị phế, mà còn nguy hiểm tính mạng anh ấy đấy.”
Anh bước lên nhìn Dương Ảnh Quân rồi nói.
“Hừ, chỉ là một hộ lý, anh đủ tư cách sao?”
Dương Ảnh Quân dường như quên mất ai là người đã chữa trị bệnh tim của Triệu Chí Thần rồi thì phải.
Trước đám đông, anh ta không muốn Giang Lâm kia qua mặt mình.
Đó chỉ là một gã hộ lý be bé, có gì mà hơn người.
“Anh bạn, tôi nói anh rồi, ngoài tôi ra không ai chữa được cho anh.”
Giang Lâm nhìn Mạc Duy cười vô cùng nguy hiểm.
Lúc này Mạc Duy quả thực đau đến chết đi sống lại.
Hắn nhớ rõ lời nói hôm trước của Giang Lâm, quả thực ban đầu hắn còn nghĩ chỉ là Giang Lâm gạt người.
Hôm nay từ sớm đã tới bệnh viện khoa trung y, vậy mà không ai có thể chữa được.
Nghe thấy danh y hôm nay tới thăm khám, nghĩ rằng sẽ ổn, ai ngờ đau đớn nhân lên nhiều hơn.
Hắn thật sự tin rồi!
“Hừ, đừng cho mình là đúng. Chỉ là một kẻ nhu nhược vô dụng, hộ lý nam suốt ngày đổ đồ bẩn cho người ta, đứng đây ngông cuồng gì chứ?”
Dương Ảnh Quân dùng lời lẽ khó nghe nhất, càng nói càng lớn, như sợ cả bệnh viện không nghe thấy vậy.
Mọi người xung quanh nghe xong cũng hùa theo.
“Tôi nhớ rồi… Lúc trước cha tôi nằm một chỗ, là anh ta đổ bô cho cha tôi.”
“Hộ lý nam sao? Vậy mà nói như đúng rồi. Thật là ảo tưởng.”
Cứ thế mọi người xì xào bàn tán, lời lẽ cũng có lực sát thương rất mạnh.
Nếu là lúc trước có lẽ Giang Lâm thật sự muốn cãi lại cho bằng được, nhưng sau khi nhận truyện thừa kỹ năng, sức mạnh của Y Thánh, có lẽ anh cũng nhận được một chút chân truyền về tu tâm.
Cho nên tâm anh bây giờ cũng không khởi lên bất kỳ điều gì khó chịu, lời của họ, họ nói thì họ tự nghe, anh không quan tâm nhiều.
“Tôi sẽ chữa cho anh.”
Giang Lâm đến gần Mạc Duy, nhìn hắn một chút rồi nói.
“Nhưng nhớ… phải đi sang tên ngay. Nếu không…”
“Đại ca… tôi nhớ, tôi nhớ. Xin anh giúp tôi.”
Hiện tại Mạc Duy chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt sự đau đớn này.
“Anh suy nghĩ cho kỹ. Anh nên để bác sĩ như tôi chữa trị? Hay là một tên chuyên đi phục vụ bệnh nhân?”
Dương Ảnh Quân dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Mạc Duy, sao đó liếc nhìn Giang Lâm.
Anh ta không tin bản thân lại không thể bằng Giang Lâm.
“Thôi đi, chữa gì chứ. Đau chết tôi rồi.”
Mạc Duy lúc này bị đau tới mức làm cho mờ mắt, sao mà nghĩ được cái gì mà bác sĩ, gì mà hộ lý chứ.
Đơn giản là hắn ta muốn hết đau!
Giang Lâm cũng không cho Dương Ảnh Quân cơ hội nói thêm gì, nhanh chóng xoay tay, một loạt động tác nhẹ nhàng, mà Mạc Duy lại không hề thấy đau như lúc nãy.
“Không đau… Hết đau…Thực sự hết đau.”
Mạc Duy nhìn cánh tay hoạt động bình thường của mình thì vui mừng khôn xiết.
“Nhớ cần làm gì chứ?”
Mạc Duy nghe câu nói này của Giang Lâm thì ớn lạnh sống lưng.
“Tôi.. Nhớ…”
“Tốt nhất đừng lươn lẹo, tôi có thể chữa cho anh thì cũng có thể khiến anh thảm hơn thế này nhiều lần.”
Giọng điệu Giang Lâm vô cùng nghiêm túc, không giống như nói cho có.
Mà Mạc Duy trải qua chuyện lần này cũng xem như là nhận được bản lĩnh của Giang Lâm, sao lại dám làm gì sai quấy chứ.
Hắn ta nhanh chóng rời đi, muốn bằng tốc độ ánh sáng chứng nhận các thủ tục cho xong ngay vậy.
Còn Dương Ảnh Quân đứng ở đó ngơ ngác, nhìn qua thì động tác Giang Lâm rất đơn giản.
Nhưng hắn biết rõ, thủ thuật này muôn phần phức tạp, đừng nói là hắn, ngay cả sư phụ hắn chưa chắc thuần thục được như vậy.
“Nhìn đi, người ta chữa khỏi thật kìa.”
“Tôi nói rồi, nhìn kiểu gì cũng là thần y ẩn thân mà thôi. Sao có thể là hộ lý bình thường.”
“Nhìn kìa, chữa bệnh miễn phí kìa…”
Mọi người đều nhao nhao lên đi theo Giang Lâm.
Khám bệnh miễn phí sao lại không thích chứ, nhìn một màn Giang Lâm chữa trị ca khó mà Dương Ảnh Quân chữa không được, mọi người lại càng tin Giang Lâm, đều đi theo đến khu chẩn bệnh của Giang Lâm.
Ngay chỗ Dương Ảnh Quân đã không còn một bóng người nào.
Những người lúc này nói xấu Giang Lâm cũng gió chiều nào theo chiều đó, cứ thế đi theo, cứ như lúc nãy người nói lời kia là nhân cách khác của mình vậy.
“Viện trưởng Thẩm, là cô muốn tôi tới, hiện tại bệnh nhân lại theo anh ta. Cô nhìn vậy được sao?”
Dương Ảnh Quân tức giận chất vấn.
“Tôi có thể làm gì? Bệnh nhân tự do lựa chọn, tôi không biết phải làm sao nha.”
Thẩm Ngân không nhanh không chậm nói.
Dù sao Dương Ảnh Quân chỉ là định kỳ tới một lần, còn Giang Lâm là bác sĩ của bệnh viện.
Quảng bá hình ảnh Giang Lâm có lợi cho bệnh viện vô cùng, cô tại sao phải để ý nhiều như thế chứ.
“Cô…”
Dương Ảnh Quân có tức chỉ biết nuốt vào, anh ta biết Thẩm Ngân có thể lực sau lưng hùng hậu, bản thân anh ta cũng không dám làm gì được.
“Tôi nói anh này bác sĩ Dương, làm người co được duỗi được mới tốt. Có đôi khi phải chấp nhận bản thân thực sự thua kém người. Vậy mới xem như là có tiến bộ.”
Nói xong cô đi thẳng, bỏ mặc Dương Ảnh Quân đứng đó tức tối.
Anh ta cũng không tiếp tục ở đó làm trò cười mà thu dọn dần đồ muốn rời khỏi.
Hôm nay anh ta triệt để mất mặt, làm đề tài bàn tán cho mọi người, vô cùng không cam tâm.
Khác với sự vắng lặng tại bàn khám của Dương Ảnh Quân, nơi khám bệnh của Giang Lâm lại vô cùng đông đúc.
“Mời người kế tiếp.”
Giang Lâm lên tiếng.
Anh nhanh chóng xử lý hết các bệnh hiện tại, bây giờ cũng vơi đi nhiều.
“Tôi đau ngực.. rất đau… anh có thể khám xem ngực tôi đau thế nào không…”
Giọng nói vô cùng nũng nịu vang lên, kèm theo lời nói thì người kia cứ ưỡn ngực dí sát vào bàn như muốn Giang Lâm sờ lên.